Chương trước
Chương sau
Đỗ Long an ủi:
- Phong nhi, chúng ta sẽ có tương lai tốt đẹp. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh, trên đời này không có chuyện gì anh không làm được. Cha mẹ của em cũng không ngăn cản được chúng ta. Nếu như tin anh, em hãy ngẩng đầu nhìn anh, nghe kỹ lời anh nói.
Nhạc Băng Phong ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Long. Đỗ Long lấy con mắt của hắn xuống, mắt trái của hắn mờ mờ ảo ảo phát ra ánh sáng màu đỏ. Nhạc Băng Phong kêu lên kinh ngạc. Chỉ thấy con mắt kia tựa như ru-bi tạo thành. Ánh sáng xinh đẹp kia khiến Nhạc Băng Phong sa vào rất sâu…
Đỗ Long giọng âm trầm nói:
- Phong nhi, em phải tin anh. Sau khi trở về em không được làm bất kỳ chuyện gì chống đối cha mẹ em. Em chỉ cần duy trì im lặng, việc khác hãy giao cho anh...
Trời đã sáng, Đỗ Long và Nhạc Băng Phong chia tay trong lưu luyến. Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng sau lần chia tay này sẽ có một thời gian rất dài không thể gặp nhau. Tuy rằng Đỗ Long một lần nữa khẳng định với Nhạc Băng Phong rằng mình sẽ không sao. Nhưng Nhạc Băng Phong vẫn vô cùng lắng.
- Trở về đừng có giận dỗi cha mẹ em nhé. Họ dù sao cũng là cha mẹ em, họ cũng là vì nghĩ cho em... Không cần lo lắng cho anh. Anh sẽ không sao cả. Anh đảm bảo!
Lời nói của Đỗ Long khiến Nhạc Băng Phong càng thêm khó chịu. Cô ghé vào lòng Đỗ Long nức nở...
Tuy rằng chia lìa khó khăn, nhưng Nhạc Băng Phong và Đỗ Long vẫn là mỗi người đi một ngả. Nhạc Băng Phong đeo kính râm, bước chậm trên đường. Sáng sớm mọi người đã bắt đầu vội vàng cho một ngày kiếm kế sinh nhai. Nhạc Băng Phong đột nhiên rất ngưỡng mộ bọn họ. Bọn họ ít nhất có được nhiều tự do hơn cô.
Một chiếc màu đen Mercedes Benz chậm rãi dừng ở bên cạnh Nhạc Băng Phong. Hai gã Đại Hán khoẻ mạnh bước xuống xe chặn Nhạc Băng Phong lại, nói với cô:
- Tiểu thư, cả đêm cô không về khiến lão gia rất lo lắng cho cô. Xin mời cô trở về cùng với chúng tôi.
Nhạc Băng Phong lạnh lùng nói:
- Khách khí như vậy để làm gì? Tôi có cơ hội từ chối sao?
Hai gã vệ sĩ kia cười khổ sở nói:
- Tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi…
Nhạc Băng Phong hừ nhẹ một tiếng. Sau khi lên xe tựa lên ghế, không nói một lời. Một lát sau, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống trên má cô...
Đỗ Long bắt taxi trở lại nhà khách. Lúc đang định đi vào nhà khách, bên cạnh đột nhiên có người hô:
- Đỗ Long!
Đỗ Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi chừng hơn ba mươi đang đi về phía hắn. Đỗ Long nhìn y cười nói:
- Tới nhanh nhỉ, không phải là gác ở đây cả đêm đấy chứ?
Người trẻ tuổi kia đi tới trước mặt Đỗ Long quan sát hắn một chút mới lạnh lùng nói:
- Tiểu tử chảnh quá, biết rõ Nhạc tiểu thư là ai mà anh còn dám lừa cô ta đi cả đêm không về ngủ. Anh không sợ gây phiền phức lớn sao?
Đỗ Long cười nói:
- Băng Phong là người trưởng thành, cô ấy tất nhiên có thể làm chủ hành vi. Cô ấy nguyện đi với tôi, ai cũng không cản được. Anh đến đưa cho tôi tối hậu thư sao? Có phải muốn nói với tôi rằng, nếu tôi không tránh xa Băng Phong sẽ làm cho tôi biến mất khỏi thế gian phải không?
Người trẻ tuổi kia nói:
- Nếu anh đã biết sẽ như thế, anh còn dám làm ra chuyện như vậy ư?
Đỗ Long nói:
- Khi tôi muốn làm một chuyện gì đó rất ít khi suy xét hậu quả. Nếu như anh muốn làm cho tôi biến mất khỏi thế gian, vậy thì ra tay đi.
Người trẻ tuổi kia lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Đáng tiếc tôi không nhận được nhiệm vụ như vậy. Tôi chỉ tới nói cho anh biết, hôm nay sau khi thi đấu xong tôi sẽ đến đón anh. Cha mẹ Nhạc tiểu thư muốn gặp anh. Họ muốn nói chuyện rõ ràng với anh.
Đỗ Long cười nói:
- Sao không nói sớm, hại tôi nghĩ rằng đến bữa sáng cuối cùng cũng không kịp ăn... Còn có chuyện gì khác phải truyền đạt không? Nếu như không có, tôi đi vào trước.
Người trẻ tuổi kia lắc đầu, nói:
- Anh đi đi, lúc tranh tài phát huy tốt một chút. Giành lấy giải nhất không chừng sẽ không cần phải biến mất khỏi thế gian đâu.
Đỗ Long khóe miệng nhếch lên, hắn tự tin nói:
- Yên tâm, nếu là của tôi thì chạy không thoát được đâu.
Đỗ Long nói xong liền khua tay về phía người trẻ tuổi kia, xoay người đi vào nhà khách. Người trẻ tuổi nhìn hắn rời đi, cũng quay người lên một chiếc xe Buick. Người lái xe cũng là một người trẻ tuổi, hỏi y:
- Đàm Duyệt, tiểu tử kia như thế nào?
Người trẻ tuổi tên Đàm Duyệt nói:
- Thời gian tiếp xúc quá ngắn, nhìn không ra thực lực thật sự của hắn.
Người lái xe cười ha hả nói:
- Có thể khiến cho anh không nhìn ra thực lực, tiểu tử này chắc không tồi. Nghe nói hắn hôm qua dùng súng bắn đĩa bách phát bách trúng. Cũng không biết có phải may mắn hay không, thật sự muốn xem hắn thi đấu...
Đàm Duyệt nói:
- Bắn đĩa bay có gì đáng xem. Tôi lại muốn xem hắn ngày mai thi đấu đấm bốc một chút. Tiểu tử kia đăng ký ba hạng mục, thật là có tự tin đối với bản thân.
Người lái xe kia nói:
- Anh chính là không có hứng thú đối với bắn súng, cho nên tài bắn súng vẫn là kém nhất trong mấy người. Ôi, nói gì cũng vô dụng, chúng ta làm gì có thời gian đi xem thi đâu chứ…
Hai người vừa đấu võ mồm vừa lái xe. Sau khi Đỗ Long quay lại nhà khách, tất cả mọi người đều nghĩ là hắn vừa mới đi luyện công buổi sáng về, chẳng ai hỏi han gì. Chỉ có Thạch Siêu Vũ mấy người bọn họ âm thầm dựng thẳng ngón tay cái với Đỗ Long.
Hôm nay là ngày thi đấu thứ nhất. Hạng mục thi đấu đều là bắn. Trận đấu của Đỗ Long được sắp xếp vào buổi chiều. Cho nên hắn có đủ thời gian nghỉ ngơi. Lúc ăn cơm trưa, Đỗ Long nghe nói tỉnh Thiên Nam buổi sáng chỉ đạt được một giải nhì một giải ba. Đối với tỉnh Thiên Nam mà nói, thành tích này cũng khá rồi.
Buổi chiều chỉ có một hạng mục, đó là súng lục bắn đĩa bay. Mọi người tràn đầy kỳ vọng Đỗ Long giành giải nhất. Cho nên đều tự phát theo xe đi tới trụ sở huấn luyện cảnh sát cổ vũ cho Đỗ Long.
Hạng mục súng lục bắn đĩa bay khá tốn thời gian. Không giống với các trận thi đấu bắn khác, có thể đồng thời vài người cùng thi. Hơn nữa mỗi tỉnh thành đều có ba người tham gia dự thi. Thế này đã có hơn trăm người dự thi rồi. Sân bắn đĩa bay chỉ có ba cái. Thời điểm đấu vòng loại mỗi người đều có cơ hội. Vòng đấu vòng loại này phải bắn hơn một tiếng.
Mọi người dưa theo thứ tự buổi sáng đã sắp xếp tiến vào sân. Vị trí của Đỗ Long ở giữa. Trước tiên hắn có thể nhàn nhã nhìn người khác bắn đĩa bay.
Sau khi trận đấu bắt đầu, trên sân bắn vang lên tiếng súng bang bang. Đỗ Long chỉ cần nghe tiếng súng là có thể đại khái đánh giá được thực lực của xạ thủ. Trình độ tinh anh của những người được chọn lựa từ các tỉnh đều rất cao. Tuy nhiên chênh lệch cũng không nhỏ. Trong đó có không ít người bắn được chín mười cái. Nhưng cũng có không ít người chỉ bắn được năm sáu cái. Đến trường thi phát huy trở thành nguyên nhân lớn nhất kéo giãn khoảng cách.
Thời điểm đến lượt Đỗ Long lên sân đấu, bắn trúng mười cái đĩa bay đã trở thành cánh cửa thấp nhất tiến vào trận chung kết. Khi số lượng mọi người bắn đĩa bay đều giống nhau, còn lại hơn hai mươi viên đạn đều trở thành của người xuất sắc.
Giống ngày hôm qua, càng nhiều người tham gia cổ vũ cho Đỗ Long. Hơn hai mươi cánh tay chồng lên nhau. Trong tiếng hô tất thắng của mọi người, Đỗ Long tràn đầy tự tin bước vào sân đấu. Đỗ Long vừa ra sân liền trở thành mục tiêu được chú ý nhất trong toàn trường đấu. Tất cả mọi người muốn xem hắn hôm nay có hay không giống ngày hôm qua một phát trúng một cái đĩa bay, giành thành tích siêu mạnh viên mãn.
Đỗ Long cầm súng đứng ở vị trí bắn. Sau khi nghe được mệnh lệnh bắt đầu, lập tức bắt đầu sự thanh tú cá nhân của hắn. Cùng với mỗi tiếng bắn mười con đĩa bay bị bắn nát. Toàn trường vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.