Chương trước
Chương sau
Trong phòng làm việc của Nhạc Băng Phong ngoại trừ mấy cái máy tính còn có hai hàng tủ sách, sách trên giá sách bên trái đều là liên quan đến máy tính, bên phải sắp xếp hình như sách tri thức căn bản, bắt mắt nhất chính là một bộ nguyên bản lớn bách khoa toàn thư tiếng anh, sau đó là sách về các chuyên ngành.
- Đúng là tài nữ…
Đỗ Long chậc chậc thở dài, Nhạc Băng Phong đúng lúc đi tới, cô nói:
- Tôi ít xem những sách này, chỉ lúc nào cần đến mới xem một chút, dù sao Baidu hoặc là tìm kiếm trên Google chưa chắc đã chính xác, có sách tham khảo một chút vẫn tốt hơn.
Đỗ Long giật mình gật đầu, hắn nói:
- Băng Phong, lần trước gặp tiểu Lư, cô ấy nói rất nhớ cô đấy.
Nhạc Băng Phong nhớ đến đồng nghiệp kiêm bạn thân của mình ở thành phố Ngọc Minh, trên mặt tự nhiên xuất hiện nét cười, nói:
- Tôi cũng rất nhớ cô ấy, đáng tiếc tất cả mọi người đều bận rộn, không có cách nào họp mặt.
Đỗ Long nói:
- Cô có nghĩ đến sẽ trở về thành phố Ngọc Minh không?
Nhạc Băng Phong lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tôi muốn… Tuy nhiên có lẽ cả đời này không có cơ hội rồi…
Đỗ Long cười nói:
- Thế thì chưa chắc, cô có thể đến Ngọc Minh một lần, sẽ có thể đến lần thứ hai.
Nhạc Băng Phong lắc đầu nói:
- Không giống như lúc trước…
Đỗ Long đang định nói, Nhạc Băng Phong đột nhiên vỗ trán nói:
- Tôi quên mất, trà pha cho các anh có lẽ được rồi.
Nhạc Băng Phong đi ra ngoài bưng trà vào, hỏi:
- Thành phố Thụy Bảo đẹp không? Mặc dù tôi không đi được, các anh có thể nói cho tôi nghe mà…
Đỗ Long cười nói:
- Tôi dùng máy tính cho cô xem một đoạn video nhé, xem đoạn video này tôi cam đoan cô nằm mơ cũng muốn đi thành phố Thụy Bảo du lịch, đây chính là tiên cảnh trên nhân gian…
Đỗ Long đăng nhập vào ổ đĩa của mình, đem video Hàn Ỷ Huyên chuyển cho hắn download vào ổ cứng HDD của Nhạc Băng Phong, sau đó dùng bốn chiếc màn hình 27 inches tổ hợp thành màn hình 4k siêu rõ phát hình ra.
Tuy nhân phẩm của Lưu Đức Phúc không được tốt lắm nhưng kĩ năng chuyên môn của anh ta cũng không tệ, chẳng trách tự xưng là nhà nhiếp ảnh tốt nhất tỉnh Thiên Nam. Phong cảnh xã Mãnh Tú mà anh ta quay được tựa như ảo mộng đẹp không sao tả xiết. Nhạc Băng Phong lúc đầu chỉ là tùy tiện nhìn vào, song khi cảnh sắc đẹp như tiên cảnh kia hiện ra, Nhạc Băng Phong mở to hai mắt nhìn phong cảnh trước mắt, cảm giác tâm hồn rung động mãnh liệt, khiến Nhạc Băng Phong như say như dại.
- Nhân gian có tiên cảnh, đẹp nhất xã Mãnh Tú…
Lúc khẩu hiệu kết thúc, Nhạc Băng Phong vẫn chưa thỏa mãn nói:
- Hết rồi à? Đây chính là đang khai thác khu du lịch ở xã Mãnh Tú sao?
Đỗ Long cười nói:
- Đẹp chứ, hoan nghênh tổ chức đoàn thể tới du lịch!
Vẻ mặt Nhạc Băng Phong rất khao khát nhưng cuối cùng cô lắc đầu, nói:
- Nhìn tình hình đi, tạm thời… Không có cách nào…
Đỗ Long nhiều lần cố gắng nhưng mà dường như không khí chung có chút áp lực, Nhạc Băng Phong một bầu tâm sự bộ dạng nặng nề. Lúc cô cầm cái rổ dâu đi rửa cho bọn Đỗ Long ăn, Đỗ Long cũng đi theo cô vào nhà bếp.
Chỉ thấy Nhạc Băng Phong lúc rửa dâu bộ dạng như người mất hồn, Đỗ Long đi đến phía sau cô ngắm mông cô vì cúi xuống rửa trái cây mà cong mông, nói:
- Băng Phong.
Nhạc Băng Phong giật mình, cô quay đầu gắt giọng với Đỗ Long:
- Anh sao lại lén lút chạy tới sau lưng người ta, muốn hù chết tôi à?
Đỗ Long nói:
- Trời đất chứng giám, tôi vừa rồi rõ ràng từ trước mặt cô đi tới! Cô sao thế? Bộ dạng mất hồn mất vía? Có tâm sự đúng không? Có thể nói cho tôi nghe được không?
Nhạc Băng Phong cắn môi dưới, muốn nói lại thôi, trên mặt lại ửng đỏ, Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Cô sao vậy? Không phải là bị bệnh chứ? Nếu không thì để tôi bắt mạch cho cô xem thử?
Nhạc Băng Phong vội vàng lắc đầu nói:
- Không, tôi không sao, tôi chỉ là…
Đỗ Long hỏi tới:
- Chỉ là cái gì? Cô hôm nay bộ dạng tâm sự nặng nề, rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ là không chào đón chúng tôi?
Nhạc Băng Phong vội nói:
- Không phải, anh đừng đoán lung tung, tôi chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
Đỗ Long chậm rãi vươn tay cầm lấy tay Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong thấy thế cô nhẹ nhàng co tay lại, nhưng vẫn bị Đỗ Long nắm lại.
- Đỗ Long, đừng…
Nhạc Băng Phong thấp giọng kháng cự, nhưng thái độ của cô cũng không kiên quyết như vậy, Đỗ Long nhân cơ hội cầm tay cô thì thân thể cũng chầm chậm tiến lại, hắn nói:
- Băng Phong, tôi biết cô đang nghĩ gì, cô yêu tôi nhưng vì cô và Tiên Nhi có giao hẹn cho nên cô rất mâu thuẫn, đúng không?
- Không… Ờ…
Nhạc Băng Phong vừa muốn phủ nhận, mặt Đỗ Long đột nhiên đưa tới khẽ chạm vào cái miệng nhỏ của Nhạc Băng Phong.
Cả người Nhạc Băng Phong cứng đờ, ngay sau đó toàn thân Đỗ Long áp sát vào, nhấc Nhạc Băng Phong đặt lên bồn rửa, cái miệng của hắn tham lam mút lấy cái miệng nhỏ của Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong chống cự giằng co, trong chớp mắt bàn tay nhỏ bé liền chủ động đưa qua eo Đỗ Long, ôm chặt lấy người hắn.
Nhạc Băng Phong tựa như khối băng lâu năm hòa tan trong lòng Đỗ Long. Đỗ Long tham lam mút miệng nhỏ của cô, Nhạc Băng Phong ngẩng mặt lên phản ứng một cách kịch liệt.
Qua một hồi lâu Đỗ Long mới ngẩng đầu, hắn nhìn sâu vào mắt Nhạc Băng Phong, nói với cô:
- Băng Phong, em còn muốn phủ nhận gì hả?
Nhạc Băng Phong không chống cự lại được ánh mắt nóng bỏng kia, cô cúi đầu nằm trên vai Đỗ Long, thấp giọng nói:
- Anh thế này là xấu xa, anh làm như vậy thì sao xứng với Tiên Nhi?
Đỗ Long ở bên tai nhẹ giọng nói:
- Anh chỉ nhớ rõ đêm hôm đó, tình cảnh ba người chúng ta chăn lớn cùng mây mưa… Anh yêu Tiên Nhi nhưng anh cũng có cách nào quên được em. Băng Phong, tuổi xuân ngắn ngủi, bất cứ ai đều có quyền theo đuổi hạnh phúc và hưởng hạnh phúc. Băng Phong, em không thể kiên trì một chút sao? Chẳng lẽ đến hạnh phúc của mình cũng muốn vứt bỏ sao?
Nhạc Băng Phong tâm tình phức tạp ghé vào vai Đỗ Long, tuy rằng lời của hắn có vô đạo đức, nhưng sâu trong nội tâm Nhạc Băng Phong như đang có tiếng nói giằng co giữa đạo đức và tình cảm, làm cho cô vô cùng khó chịu.
Đỗ Long hôn môi và âu yếm khơi gợi cô nhớ lại kỉ niệm sâu sắc, tình cảnh đêm đó đâu dễ quên như vậy. Thời điểm đêm dài vắng người, cô thỉnh thoảng mở video Đỗ Long cưỡng hiếp mình, đêm đó cô liền mất ngủ, cho đến khi quá mệt mới có thể đi vào giấc ngủ…
Đỗ Long nhắm mắt lại, hắn cảm giác tinh thần của mình và Nhạc Băng Phong ngay lập tức liên kết lại với nhau, trong đầu hắn dường như xuất hiện rất nhiều hình ảnh, có nối tiếp, có yên lặng. Từ trong những hình ảnh này Đỗ Long thậm chí thấy được bản thân…
Hình ảnh bị phá vỡ rất nhanh liền nối lại, Đỗ Long thấy được chính mình xuất hiện trên màn hình máy vi tính… Đó là lúc Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên bị Mạnh Hướng Đông bắt cóc, tại tòa nhà cũ nát đó Đỗ Long và Nhạc Băng Phong bị buộc xảy ra quan hệ thân mật…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.