- Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh, đã lâu không gặp, các anh dường như sung sức hơn.
Nhạc Băng Phong tháo kính râm xuống cười với hai người, nói:
- Để cái đó vào cốp xe, tôi đưa các anh đi hóng gió.
Sau khi bỏ đồ vào cốp xe, Đỗ Long không chút khách khí lên ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, nói:
- Bắc Kinh có cái gì hay mà hóng gió? Chẳng khác gì là hít bụi, nhất là vào mùa thu thế này….
Nhạc Băng Phong rất đồng tình nói:
- Đúng vậy, thật nhớ bầu trời xanh thẳm của thành phố Ngọc Minh… Bắc Kinh hôm nay cho dù trời có tốt cũng vẫn mờ mịt, ở lâu thật lo lắng có bị bệnh ho dị ứng và kết sỏi không…
Đỗ Long nói:
- Vậy thì trở về, dù sao tôi cũng cảm thấy Bắc Kinh không có gì tốt, cho không tôi hộ khẩu lại thêm mười triệu tôi cũng không sống ở nơi này.
Nhạc Băng Phong thở dài, nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết bao nhiêu người muốn chen vào Bắc Kinh, vì một tờ hộ khẩu mà mệt sống mệt chết cả đời…
Thẩm Băng Thanh đột nhiên nói:
- Các người đứng ở chỗ cao đương nhiên không hiểu được suy nghĩ của người thường, đợi các người vì không có hộ khẩu Bắc Kinh lại không đóng nổi học phí đắt đỏ khiến con không có cách nào đi học, các người sẽ hiểu tầm quan trọng của quyển sổ nhỏ đó.
Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đều trầm mặc xuống, một lát sau Nhạc Băng Phong mới lại thở dài, Đỗ Long hỏi:
- Cô định đưa chúng tôi đi đâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530846/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.