Chương trước
Chương sau
Bạch Hồng Ấn nóng lòng muốn thử nói:
-Vậy có phải là chúng ta sẽ lập tức bắt cô ta về thẩm vấn không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
-Anh đừng xúc động như vậy, bây giờ vẫn chưa đến lúc bắt người. Niếp Hải Cường nóng lòng báo thù, chắc chắn y sẽ không thành thật khai báo. Còn Địch Xuân Liên hết sức giảo hoạt, cô ta cũng sẽ không nhanh chóng đầu hàng. Hơn nữa hiện tại chúng ta chưa có chứng cớ nào, bắt Niếp Hải Cường thì dễ, Địch Xuân Liên thì không dễ bắt như vậy. Việc này cần tìm hiểu kĩ hơn, ở đây tôi có hai kế hoạch, mọi người thảo luận một chút, xem cái nào tốt hơn.
Đỗ Long nói hai kế hoạch với mọi người, nghe xong kế hoạch của hắn mọi người đều thấy khó tưởng tượng. Nhưng khi nghĩ cẩn thận thì mọi người lại không khỏi vỗ tay tán dương. Hai kế hoạch đều có chỗ được chỗ chưa được, mọi người cùng nhau bàn bạc một lúc, cảm thấy nếu gộp hai kế hoạch này làm một thì sẽ rất tốt.
Thương lượng một hồi, một kế hoạch dụ rắn vào hang dần dần hình thành, mọi việc còn phải đợi thời cơ chín muồi.
Mười phút sau khi rời khỏi phòng họp, Đỗ Long, Đường Minh Hoa và Lưu Lỵ Thanh gặp nhau trong một quán cà phê. Khi hai người xuất hiện trước mặt Lưu Lỵ Thanh, Lưu Lỵ Thanh lén lút so sánh hai người.
Biểu hiện của Đỗ Long giành điểm cao hơn một chút, cao, đẹp trai, có tiền, ba thứ này hắn đều có, nhưng không hiểu sao hôm nay Lưu Lỵ Thanh nhìn hắn lại thấy có chút xa lạ. Đường Minh Hoa thật thà chất phác hơn nhiều so với Đỗ Long hôm nay lại có vẻ thân thiết hơn.
Đỗ long nói:
-Phóng viên Lưu, hôm nay hẹn c ô ra đây thực ra là muốn nhờ c ô giúp một chuyện.
Lưu Lỵ Thanh sảng khoái nói:
-Muốn tôi giúp thì cứ việc nói, tuy nhiên, có qua có lại, các anh đưa cho tôi chút tin tức là được.
Đỗ long nói:
-Điều này thì tất nhiên rồi, sau khi làm xong việc, Tổ trưởng Đường của chúng tôi sẽ từ từ nói với cô.
Lưu lỵ thanh vui mừng liếc mắt với Đường Minh Hoa, nói:
-Được, tôi tin tưởng các anh, các anh nói đi, muốn tôi làm gì nào?
Đỗ long nói:
-Tin tức mỗi ngày mà các cô phát đều là được thu từ trước rồi đúng không?
Lưu lỵ thanh nói:
-Đúng thế, có vấn đề gì sao?
Đỗ long nói:
-Chúng tôi hy vọng cô có thể giúp chúng tôi thu một tin buổi tối đặc biệt.
...
Địch xuân liên tắm xong liền cùng chồng ngồi trên giường xem ti vi. Vì hôm nay tâm tình Hoàng Thiệu Liễu không tốt do đó Địch Xuân Liên hết sức cẩn thận, thậm chí không dám hít thở mạnh, cũng không dám xem bộ phim kia. Biết điều chuyển sang kênh trung ương, sau khi xem hết tin tức buổi tối trên kênh trung ương liền tiếp tục xem tin tức buổi tối của Thành phố Thụy Bảo.
Trước khi bắt đầu tin tức ti vi lóe lên một cái, hình ảnh xuất hiện trên ti vi tiếp đó là bông hoa của Thành phố Thụy Bảo ...Bí thư Thành phố Thụy Bảo Đường Lệ Phượng từ Thành phố Thụy Bảo trở về có bài phát biểu khi tham gia nghi thức thành lập khu Long Tân. Thành lập khu mới với mục đích để phát triển kinh tế một cách tốt hơn nữa, tương lai xã Mãnh Tú có khả năng sẽ quy hoạch thành một khu mới.
Một tin tức qua đi, hình ảnh chợt lóe lên, người đẹp mà mọi người đều đã quen thuộc Lưu Lỵ Thanh xuất hiện trên ti vi. Chỉ thấy cô cầm mic và sau lưng là Cục công an Thành phố Thụy Bảo , Lưu Lỵ Thanh nói:
-Theo tin tức mới nhất, rạng sáng hôm qua gần Bưu điện thành phố, một thiếu niên đã bị sát hại, trải qua điều tra của cảnh sát hung thủ thực sự có liên quan đến Thai Mẫn Hằng mà trước đó chúng tôi đã đưa tin...
-Ông xã, anh mau nhìn đi, phía cảnh sát đã thông báo vụ án đó rồi.
Địch Xuân Liên đẩy Hoàng Thiệu Liễu bên cạnh, Hoàng Thiệu Liễu hừ một tiếng, bỏ sách xuống xem ti vi, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Sớm đã biết là hắn ta rồi, loại người này sau khi bắt được nên trực tiếp xử bắn!
Địch xuân liên nói:
-Đúng thế, những cảnh sát kia rõ ràng còn bảo vệ hắn ta như bảo bối, nghĩ lại thật khiến người khác tức giận!
Hoàng thiệu liễu tức giận hừ một tiếng nói:
-Nếu cô chăm sóc Tiểu Lương tốt thì tên đó cũng không có cơ hội hại chết thằng bé!
Địch xuân liên buồn bã nói:
-Vâng, đều tại tôi, là do tôi không tốt...Nếu không phải tôi uống thuốc ngủ quá nặng thì khi Tiểu Lương ra ngoài tôi có thể nghe thấy tiếng và ngăn cản nó.
Hoàng thiệu liễu rất bực bội, nhưng đứa con thì đã chết, hơn nữa trách nhiệm cũng không phải là do bà xã, hắn ta còn có thể làm thế nào đây?
Địch xuân liên dịu dàng an ủi, cẩn thận vỗ về, oán giận trong lòng Hoàng Thiệu Liễu dần biến thành dục hỏa, hắn xoay người nằm lên người Địch Xuân Liên, vừa mắng vừa hung hăng luật động.
Hai người đều không chú ý tới, sau tin tức địa phương hình ảnh trên ti vi lại lóe sáng, sau đó bắt đầu chương trình quảng cáo...
Ở trước bộ chuyển đổi của hệ thống truyền hình cáp gần tiểu khu, có một nhân viên của đài truyền hình cáp đậy nắp bên ngoài của bộ nối mạch điện lại, nói với Đỗ Long đang đứng chờ bên cạnh:
-Anh cảnh sát, tôi có thể đi được chưa?
Đỗ long cười, đưa bao thuốc cho anh ta nói:
-Được rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ.
Bộ nối mạch điện của truyền hình cáp bị che đi rồi, Đường Minh Hoa lo lắng nói:
-Thật sự có thể chứ? Nếu bị phát hiện thì phải làm thế nào? Tôi thấy làm thế này không bằng trực tiếp đến đài truyền hình phát ra.
Đỗ Long cười nói:
-Yên tâm đi, không thành vấn đề, ti vi nhà ai mà không hiện lên chứ? Sẽ không có ai nghi ngờ đâu. Tin tức mà chúng ta làm giả nếu phát từ đài truyền hình thì ảnh hưởng sẽ rất lớn. Chỉ cần đảm bảo Địch Xuân Liên , Niếp Hải Cường và một số người xem được là được rồi, hy vọng bên đó bọn họ cũng thành công...
Đường Minh Hoa nói:
-Tôi vẫn có chút lo lắng.
Đỗ long trở lại xe, cười nói:
-Vậy thì đợi lát nữa gọi điện thoại xác nhận là được...
...
Sau khi xong việc Hoàng Thiệu Liễu tiếp tục đọc sách, di động Địch Xuân Liên đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, Hoàng Thiệu Liễu bực bội nói:
-Muộn như vậy rồi ai còn gọi điện đấy?
Địch xuân liên nhìn dãy số, nói:
-Là mẹ của Cao Viễn Đằng, có thể c ô ấy xem tin tức rồi, muốn an ủi em.
Hoàng thiệu liễu ừ một tiếng nói:
-Nhận đi.
Địch xuân liên nghe điện thoại, nhỏ giọng nói:
-Chị Trịnh, muộn thế này rồi, chị muốn nói chuyện gì thế?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp nói:
-Chồng cô ở bên cạnh sao? Hừ hừ, đã xem tin tức chưa? Chuyện cô giao cho tôi đã làm xong rồi, chuyện mà cô hứa với tôi bao giờ thì thực hiện được?
Địch xuân liên căng thẳng, thầm trách Niếp Hải Cường tại sao lại gọi điện vào lúc này, không phải đã nói là tạm thời không liên lạc sao? Hơn nữa y vẫn dùng số mà y thường dùng, nếu bị cảnh sát phát hiện thì phải làm sao?
Địch xuân liên xuống giường đi đến cạnh cửa sổ, thấp giọng nói:
-Chị Trịnh, cảm ơn chị đã quan tâm...xảy ra chuyện như vậy...Tạm thời tôi không muốn tham gia hoạt động nào cả...Tôi vẫn tốt...rồi sẽ khá hơn thôi...Mấy ngày nữa nói tiếp nhé...
Người ở đầu bên kia cười lạnh nói:
-Cô làm tôi hồ đồ ít thôi, chín giờ sáng mai, hoa viên Thúy Vân thành Tây, gặp nhau để giải quyết vấn đề, nếu cô không đến thì tự gánh lấy hậu quả!
Cúp điện thoại, Địch Xuân Liên nén cơn tức giận trong bụng, thầm mắng đồ lưu manh, cô trở lại giường, nói với Hoàng Thiệu Liễu :
-Chồng à, chị Trịnh mời em sáng mai đến hoa viên Thúy Vân thành Tây nói chuyện phiếm, anh thấy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.