Chương trước
Chương sau
Đỗ Long lắc đầu nói:
-Vụ án này không còn điểm nghi vấn nào nữa, cho dù ngày mai có kết quả DNA chứng minh trên người Hoàng Hoa Lương và trong nhà Thai Mẫn Hằng có DNA tương thích thì cũng không có gì là kì quái. Cho dù Thai Mẫn Hằng lập tức nhận tội tôi cũng không thấy có gì là bất bình thường cả.
Thạch Chung Đào nghi ngờ nói:
-Cậu thừa nhận Thai Mẫn Hằng là hung thủ sao? Sao tôi lại cảm thấy không giống lắm?
Đỗ Long cười nói:
-Anh cũng không đến nỗi quá ngốc, không ngờ vẫn nhìn ra tôi không tin là Thai Mẫn Hằng giết người.
Trong phòng họp vang lên tiếng cười trộm, Đường Minh Hoa nói với Thạch Chung Đào:
-Tổ trưởng Thạch, Đỗ Long đang phân tích vụ án cho chúng tôi, anh cũng ngồi xuống nghe đi.
Thạch Chung Đào bất mãn nói:
-Còn cần phân tích sao? Rõ ràng là Thai Mẫn Hằng đã giết Hoàng Hoa Lương.
Đỗ Long cười nói:
-Anh đừng nóng vội, hãy nghe tôi phân tích vụ án trong mười phút được chứ?
Thạch Chung Đào buồn bực ngồ xuống ghế, y lẩm bẩm nói:
-Chỉ sợ tôi sẽ bị cậu tẩy não giống cậu đã làm với mấy tên tiểu tử ở đây.
Đỗ Long nói:
-Bị tôi tẩy não là vinh hạnh của anh, nếu anh đến rồi vậy thì tôi sẽ nói lại từ đầu...
Đỗ Long lại giải thích một lần nữa bốn tấm hình kia, tuy rằng trước khi vào Thạch Chung Đào khá mạnh mồm, nhưng bấy giờ cũng thấy người xuất hiện trong video kia quả thật rất giống Thai Mẫn Hằng.
-Nếu người này không phải là Thai Mẫn Hằng thì y là ai?
Đỗ Long hỏi.
Mọi người không tham gia điều tra nên không ai biết đáp án, Đỗ Long nói:
-Tôi đã dùng cách đặc biệt để điều tra, năm đó tội cưỡng hiếp mà Thai Mẫn Hằng phạm phải chưa được thành lập. Người bị hại tên là Niếp Hải Cường, Niếp Hải Cường năm đó cũng 13 tuổi, chi tiết vụ án năm đó tôi chỉ tùy tiện nhắc lại một chút. Năm đó Niếp Hải Cường bị Thai Mẫn Hằng bắt cóc năm tiếng đồng hồ. Khi Niếp Hải Cường được giải cứu, Thai Mẫn Hằng còn chưa kịp xuống tay. Sau vụ việc Thai Mẫn Hằng nói rằng do mình quá yêu mục tiêu nên mới bảo vệ như bảo bối, còn chưa đến nước xuống tay xâm hại. Vì thế tôi thấy Hoàng Hoa Lương bị bắt cóc chưa được nửa tiếng đã bị sát hại thì tương đối đáng ngờ.
Thạch Chung Đào không phục nói:
-Nói không chừng thì là do y có kinh nghiệm, cho lên lần này mới xuống tay nhanh gọn như vậy.
Đỗ Long cười nói:
-Dù nhanh thế nào cũng không nhanh đến mức khoa trương như vậy chứ? Tôi phân tích cho mọi người thấy, giả sử hung thủ là Thai Mẫn Hằng, như vậy 12 giờ 3 phút Thai Mẫn Hằng nhận được điện thoại đi ra ngoài, 0 giờ 10 phút đi qua đường này đưa Hoàng Hoa Lương về nhà, ước chừng 0 giờ 15 phút về tới nhà...Mọi người hẳn còn nhớ bạn của Thai Mẫn Hằng và chủ quán nét đều chứng minh Thai Mẫn Hằng ra ngoài tối đa là nửa tiếng, trừ đi thời gian 10 phút đi đường và 5 phút ra tay bắt cóc trong hẻm nhỏ thì Thai Mẫn Hằng chỉ còn 5 phút để ra tay với Hoàng Hoa Lương...
Nghe Đỗ Long phân tích, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, 5 phút đồng hồ đủ để làm gì đây? Nếu là giết người thì năm phút là quá ít.
Đỗ Long tiếp tục nói:
-Còn có một người mà trong khoảng thời gian quan trọng mọi người không để ý tới, rốt cuộc Thai Mẫn Hằng rời quán nét lúc nào? Tuy không ai nhớ thời gian chính xác, nhưng dựa vào tin tức Thai Mẫn Hằng đăng nhập vào một trò chơi nào đó mà tôi lấy được từ một công ty cho thấy Thai Mẫn Hằng ít nhất rời quán nét lúc năm giờ sáng. Thời gian chênh lệch ở đây rất lớn, lúc đó chúng ta đã phát hiện ra thi thể.
Thạch Chung Đào cãi lại nói:
-Có thể là y nhờ người chơi game giúp thì sao? Hoặc là do y treo nick, thời gian đăng nhập trò chơi không thể nói lên điều gì.
-Trong tay tôi còn có ghi chép cuộc trò chuyện của y, đương nhiên, nghiêm túc mà nói...những điều này cũng không là gì cả.
Đỗ Long cười nói:
-Tôi còn có chứng cứ khác có thể chứng minh hung thủ không phải là Thai Mẫn Hằng.
Đỗ Long vừa dứt lời, Thai Mẫn Hằng đang ở phòng giam giữ bên kia lớn tiếng nói:
-Tôi nhận tội rồi, tôi nhận tội rồi, là tôi giết Hoàng Hoa Lương...
Một điều tra viên phòng hình sự chạy tới, nói với người trong phòng họp:
-Đội trưởng, Thai Mẫn Hằng nói y muốn nhận tội!
Thạch Chung Đào giật mình, lập tức nhướn mày nói với Đỗ Long:
-Đỗ Long, Thai Mẫn Hằng thừa nhận chính mình đã giết Hoàng Hoa Lương, cậu còn gì để nói không?
Đỗ Long cười nói:
-Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao? Dù Thai Mẫn Hằng thừa nhận giết người thì tôi cũng không lấy làm lạ.
Thạch Chung Đào không phục nói:
-Vậy thì cậu hãy đưa ra một lý do đi chứ?
Đỗ Long thở dài, nói:
-Tôi vốn định chậm rãi phân tích nhưng anh lại quá nóng vội, tôi sẽ cho anh xem chứng cứ...Hôm qua khi đưa Thai Mẫn Hằng về, tôi đã từng phân phó là không cho phép ai tiếp xúc với y, tuy nhiên...
Đỗ Long chiếu một đoạn video lên máy chiếu, hắn nói:
-Hôm nay có người lén lút đến phòng giam gặp Thai Mẫn Hằng...
Trong video là một người mặc trang phục cảnh sát tiến vào phòng giam, nói nhỏ vào tai Thai Mẫn Hằng điều gì đó, xem bộ dạng kia thì có thể thấy đây không phải là cuộc gặp bình thường. Viên cảnh sát kia cũng không phải là người trong tổ trọng án, nhìn thấy người nọ, khuôn mặt Thạch Chung Đào liền trầm xuống, mặt người cảnh cảnh quan đứng ở cửa kia cũng trắng bệch ra. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn y vì mọi người đều nhận ra người kia chính là y - Đổng Huân Vĩ, cảnh quan đội hình sự.
Trong video rõ ràng có thể nhìn thấy Đổng Huân Vĩ đưa cho Thai Mẫn Hằng một mảnh giấy, Thai Mẫn Hằng gật gật đầu, Đổng Huân Vĩ liền đi ra ngoài.
-Đổng Huân Vĩ!
Thạch Chung Đào trầm giọng nói:
-Tôi có bảo cậu đến tìm Thai Mẫn Hằng sao? Cậu nói gì với y? Trong tờ giấy kia viết những gì?
Sắc mặt Đổng Huân Vĩ trắng bệch, y nói:
-Tôi...Tôi không nói gì cả...Tôi chỉ nói anh ta nên thành thật khai báo...Tờ giấy kia...
Đỗ Long nói:
-Anh nói dối, tôi giả bộ là camera không thể ghi lại lời nói của hai người thôi. Trước đó tôi đã thương lượng với Thai Mẫn Hằng rồi, y đồng ý hợp tác với tôi, tôi đã cài máy ghi âm vào tai anh ta... Anh muốn tự mình nói ra hay để tôi phát đoạn ghi âm ra?
Đổng Huân Vĩ cả người run rẩy, Thạch Chung Đào phẫn nộ quát:
-Thạch Chung Vĩ, tại sao cậu lại hồ đồ như vậy, nói! Cậu đã làm ra chuyện tốt gì rồi!
Đổng Huân Vĩ ngã xuống đất, hai tay của anh ta ôm lấy đầu, nói:
-Tôi...tôi...Tổ trưởng, tôi xin lỗi, tôi...tôi cá cược thua một số tiền lớn, có người uy hiếp tôi, muốn tôi nói với Thai Mẫn Hằng hai câu và một tờ giấy. Người đó bảo tôi nói với Thai Mẫn Hằng, chỉ cần anh ta nhận tội thì y cam đoan Thai Mẫn Hằng sẽ không bị phán tử hình. Hơn nữa nhiều nhất thì bị ngồi tù 10 năm, người đó sẽ giúp Thai Mẫn Hằng ra ngoài. Trong tờ giấy chính là manh mối vụ án, để Thai Mẫn Hằng dùng làm khẩu cung. Mặt khác, bên trên còn có vài dòng mà bố mẹ Thai Mẫn Hằng viết cho anh ta, nói đã lấy được tiền, bảo Thai Mẫn Hằng hãy sống trong tù thật tốt...
Thạch Chung Đào tức giận đến mức cả người run lên, Đỗ Long hỏi:
-Anh nợ tiền ai? Là ai bảo anh đến gặp Thai Mẫn Hằng?
Đổng Huân Vĩ đáp:
-Là một người tên Cường, y là dân cờ bạc, tôi trúng bẫy của y, Tổ trưởng Thạch, tôi xin lỗi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.