Đỗ Long giơ tay đầu hàng nói:
- Cho dù tôi không nói, nếu ngày mai các cô đi, tôi có thể mời hai viên cảnh sát của đồn công an xã Mãnh Tú dẫn đường cho các cô, bọn họ cũng thuận tiện tuần tra một chút. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng xã Mãnh Tú chưa an toàn đến mức có thể tùy ý du xuân.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Vậy được, đợi sau khi chũng tôi quyết định xong hành trình sẽ gọi điện cho anh.
Lưu Lỵ Thanh thở dài:
- Tôi cũng muốn đi chơi mấy ngày, nhưng thật tiếc là không đi nổi…
Đỗ Long cười:
- Phóng viên cũng giống như cảnh sát, bận bịu là đương nhiên. Người khác có bận đi nữa cũng có ngày lễ có thể nghỉ ngơi một chút, chúng ta thì không thể. Càng ngày lễ chúng ta càng phải làm, thật khó tưởng tượng nếu một phóng viên lấy một cảnh sát thì sẽ rơi vào tình huống nào.
Lưu Lỵ Thanh cho rằng Đỗ Long trong lòng có ý nên không khỏi buồn bã, Hàn Ỷ Huyên cười:
- Vậy mà tôi đã gặp qua hai đôi, một đôi là nam cảnh sát nữ phóng viên, một đôi là nữ cảnh sát nam phóng viên, người ta sống rất tốt, tuy nhiên cần có sự giúp đỡ hết sức của các cụ trong nhà thì mới được.
Lưu Lỵ Thanh trong lòng chợt sáng lên, cô cười nói:
- Đỗ Long, nhà anh ở thành phố Ngọc Minh hả? Bố mẹ anh còn đi làm không? Nếu anh kết hôn ở nơi khác, bố mẹ anh sẽ qua giúp anh chứ?
Đỗ Long cười:
- Bố mẹ tôi cũng tiêu sái lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530824/chuong-758.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.