Đỗ Long mặc kệ lão bán hàng có vui hay không, cái ống trúc kia rõ ràng là đồ cổ, thế mà lão ấy dám nói nó thành thứ không đáng một xu thì chỉ với một mục đích muốn hạ giá hàng để mua, đây rõ ràng là thứ gian thương. Đỗ Long không quen nhìn những kẻ buôn bán mà đi lừa cả một đứa con nít như thế, cho nên mặc kệ đôi mắt của lão ấy lúc này có bao nhiêu ác liệt, Đỗ Long cũng dám đoạt lấy cái ống đựng bút kia trên tay lão.
Đỗ Long tùy tiện nhìn một chút rồi nói với thiếu niên nọ:
- Tôi thích cái ống trúc này, tôi đưa cậu 5000, bán cho tôi được không?
Thiếu niên ngẫm nghĩ một chút, cắn răng một cái, nói:
- Được, 5000 thì 5000, mẹ tôi còn đang chờ chữa bệnh nữa. Anh có mang theo tiền mặt trên người không? Giao tiền xong thì thứ này sẽ là của anh.
Đỗ Long nói:
- Tôi không mang tiền mặt nhiều thế. Cậu theo tôi đi ngân hàng, tôi lấy đưa cậu.
Hai người nói xong liền đi ra ngoài, lão bán hàng ở phía sau vội vàng kêu lên:
- Tôi ra giá 10 000, đem thứ đó bán cho tôi đi.
Thiếu niên dừng chân chần chừ một chút, Đỗ Long cũng không nói gì cả. Cuối cùng, thiếu niên dậm chân một cái, nói:
- 500 có thể biến thành 10 000 là có thể thấy được ông là kẻ đê tiện vô sỉ cỡ nào. Nếu bảo bối gia truyền nhà tôi rơi vào tay ông thì không bằng vứt vô hầm cầu cho rồi, cho dù ông có ra giá một triệu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530811/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.