Chương trước
Chương sau
Cả đêm trằn trọc không ngủ được, sáng sớm hôm sau vừa nghe thấy tiếng gõ cửa Lý Thụy Trân căng thẳng nhìn qua mắt thần, thấy là Đỗ Long cô mới yên tâm mở cửa.
Đỗ Long thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, cười nói:
- Ủy viên Lý cô cả đêm không nghỉ ngơi à, sớm biết như vậy tôi đã đến sớm hơn báo tin tốt lành cho cô rồi.
Lý Thụy Trân trong lòng vui vẻ, nói:
- Tin tức tốt? tin tức tốt gì?
Đỗ Long nói:
- Chúng ta vào trong rồi nói.
Lý Thụy Trân thấy trong tay Đỗ Long cầm một cái laptop, cô hiểu ý để Đỗ Long đi vào sau đó đóng cửa lại.
Đỗ Long để laptop xuống kết nối mạng sau đó khởi động máy, hắn lấy ra một cái thẻ và một tờ giấy ghi địa chỉ trang web, tên người sử dụng và mật khẩu đưa cho Lý Thụy Trân, nói:
- Lý Bân tên thật là Từ Cần Phát, y là một tội phạm truy nã đang lẩn trốn, năm năm trước ở trường học từng bắt cóc thâỳ giáo của mình… Dựa vào những chứng cứ y giao nộp, vài thứ kia đều ở trong này, tất cả có hai phần, chưa ai xem cả, cô tự mình xem qua sau đó hãy xóa đi.
Lý Thụy Trân sợ sệt nhận lấy hai thứ đó, do dự một chút, cô hỏi:
- Thật sao… là hai phần này hả? Cảnh sát các anh… không để lại làm bằng chứng sao?
Đỗ Long cuời nói:
- Ủy viên Lý, cô yên tâm, Từ Cần Phát đã bị dồn vào đường cùng, y không thú nhận cũng phải thú nhận, sự thật y phạm tội đã rất rõ ràng, dù không tố cáo y tội cưỡng dâm thì nửa đời sau y cũng vẫn sống ở trong tù thôi. Mấy bức ảnh này… Thật ra cũng không quan trọng…
- Cảm ơn cậu…
Lý Thụy Trân cảm động rơi nước mắt, cô nghẹn ngào lau nước mắt, nói:
- Cảnh sát Đỗ, tính ra tôi cũng lớn hơn cậu vài tuổi, cậu hãy gọi tôi là chị Lý. Nếu không phải cậu, nửa đời sau của tôi thật sự sẽ bị hủy hoại trong tay y.
Đỗ Long cười nói:
- Được thôi, chị Lý, còn chuyện này suýt nữa thì quên, theo như chị nói, từ Cần Phát mấy năm nay luôn chạy trốn khắp nơi, căn bản không dám kết thân với ai, y nói phải như thế nào như thế nào đó, thật ra chỉ là hù dọa chị, chị không cần lo lắng.
Lý Thụy Trân gật gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rôì… Vậy là tốt rồi… Đỗ Long, tôi thật không biết phải cảm ơn cậu thế nào mới phải…
Đỗ Long cười nói:
- Mọi việc tôi làm đều là trách nhiệm và bổn phận của một người cảnh sát, được rồi, chị Lý, không cần vội, đúng tám giờ tôi sẽ gọi chị, tôi cho hai đồng nghiệp đến đưa chị về nhà.
Lý Thụy Trân than nhẹ một tiếng, nói:
- Tôi… Tạm thời không muốn trở về, chẳng phải Châu Đức Hồng đang muốn tổ chức hội nghị thu hút đầu tư sao? Tôi muốn đi xem một chút, chỉ có tập trung vào công việc mới khiến tôi không suy nghĩ nữa.
Đỗ Long nói:
- Vậy được, tôi bảo bọn họ đưa Từ Cần Phát áp giải trở về, chị Lý, tôi đi trước.
Lý Thụy Trân cảm kích tiễn Đỗ Long ra ngoài, Đỗ Long cùng Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ, ba người cùng đi đến cục Công an thành phố Lỗ Tây, lôi hai người bọn Từ Cần Phát từ trong phòng giam giữ của đại đội hình sự ra, Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đưa hai người Từ Cần Phát về thành phố Thụy Bảo trước, hắn còn muốn ở lại thành phố Lỗ Tây thêm một thời gian.
- Đỗ Long, vụ án Lý Thụy Trân thế nào rồi?
Đường Lệ Phượng sáng sớm đã gọi điện thoại cho Đỗ Long hỏi về vụ án Lý Thụy Trân.
Đỗ Long cười nói:
- Bí thư Đường, tôi làm việc cô còn phải lo lắng sao? Người đã được giải cứu an toàn, hai kẻ cướp bó tay chịu trói, tối hôm qua lúc bắt được bọn họ đã muộn nên tôi không thông báo cho cô, Lý Thụy Trân dự định đi hội nghị thu hút đầu tư, đến lúc đó cô có thể cùng cô ta tâm sự rồi.
Đường Lệ Phượng nói:
- Thật sao? Vậy thì thật tốt, người không sao là tốt rồi… Ừ, cậu làm tốt lắm, nhanh vậy đã phá được án rồi, Cục trưởng Lý đúng là có con mắt tinh tường nha… Đúng rồi, cậu muốn về thành phố Thụy Bảo sao? Hai ngày nay eo của tôi hơi đau nhức đang muốn tìm người mát xa đây…
Đỗ Long cười nói:
- Cái này đơn giản, hôm nay tôi vừa khéo có việc phải ở lại thành phố Lỗ Tây, cô hãy sắp xếp thời gian rồi báo cho tôi, tôi sẽ đến tìm cô.
Đường Lệ Phượng không nghĩ hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy, vì vậy có chút do dự nói:
- Vậy được, tôi sẽ sớm gọi cho cậu.
Đỗ Long cúp máy sau đó liền sắp xếp cho Thẩm Thạch Băng và Thạch Siêu Vũ trở về thành phố Thụy Bảo. Thạch Siêu Vũ gãi gãi đầu nói:
- Sếp Đỗ, chúng ta không đưa Lý Thụy Trân trở về sao? Dù sao… Cô ta có rất nhiều điểm đáng nghi.
Đỗ Long nói:
- Anh nói cô ta đáng nghi, anh có chứng cớ không? Cô ta có thể không bình thường nhưng chúng ta không có chứng cớ không thể manh động, hãy nhớ Lý Thụy Trân là người bị hại, chồng cũ của cô ta đúng là đáng đời! Không cần phải làm phức tạp vấn đề, chuẩn bị xuất phát.
Thẩm Băng Thanh nói thêm:
- Lý Thụy Trân chẳng qua là bị Từ Cần Phát mê hoặc, cho dù Từ Cần Phát có tố cáo cô ta cũng không ai tin lời y nói. Đỗ Long nói đúng, Lý Thụy Trân là người bị hại, không nên phức tạp hóa vấn đề, đi thôi. Đỗ Long, anh thật không quay về sao?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi còn có việc, ngày mai xem xem có thể về được không, còn hôm nay chắc chắn không về rồi, mọi người đi đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió.
Đỗ Long tiễn bọn Thẩm Băng Thanh đến cửa khách sạn, đưa Lý Thụy Trân xuống dưới đồng thời đem theo laptop của hắn đi.
Đỗ Long thuê chiếc Mazda có rèm che chở Lý Thụy Trân đến hội trường hội nghị thu hút đầu tư, hắn thấy Lý Thụy Trân luôn ngẩn người nhìn ra cửa liền nói:
- Chị Lý, nếu chị vẫn cảm thấy không yên tâm, tôi có thể giớ thiệu một công ty vệ sĩ cho chị, bọn họ đều rất có năng lực đấy, tôi được biết công ty của họ được nhiều ông chủ lớn thuê bảo vệ đấy.
Lý Thụy Trân vốn định từ chối nhưng ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tôi suy nghĩ một chút… Tôi không nghĩ về vấn đề an toàn, tôi đang nghĩ, đời này tôi đã tạo nghiệt gì, vì sao ông trời lại đày đọa tôi như thế?
Đỗ Long an uỉ:
- Những chuyện như thế này không ai có thể biết trước được, chị Lý chị không nên tự trách mình, nếu muốn cầu sự bình an thì hãy đi lễ phật, làm việc thiện là được rồi.
Lý Thụy Trân chậm rãi gật đầu, lại nhìn ra cửa rơi vào trầm tư…
Châu Đức Hồng hàng năm đều tổ chức hội nghị hút đầu tư tại quảng trường Thời Đại ở thành phố Lỗ Tây, tuy rằng quy mô không thể sánh bằng hội nghị thu hút đầu tư tổ chức vào tháng trước ở thành phố Ngọc Minh, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Đỗ Long và Lý Thụy Trân trước tiên đến tành phố Thụy Bảo. Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư Lưu Á Đan thấy Đỗ Long liền chạy tới đón chào, tươi cười bắt tay hắn nói:
- Đồn trưởng Đỗ, đã lâu không gặp… A, đây chẳng phải ủy viên Lý sao? Chị thế nào…
Đỗ Long cười nói:
- Tôi tới tìm Bí thư Mã, nhân tiện đưa chị Lý tới đây…
Lưu Á Đan mở trừng hai mắt, lòng thầm ghen tỵ. Đỗ Long này thật ghê nha, hắn làm thế nào quen được người phụ nữ giàu có này, hơn nữa quan hệ còn mật thiết như vậy, đúng là đồng nghiệp bất đồng mệnh…
Đường Lệ Phượng đã đi tới, tiến đến nắm tay Lý Thụy Trân, nói:
- Chị Lý, thấy chị bình an vô sự thật vui, điều này thực sự nhờ Đỗ Long nhiều, người này tuy thoạt nhìn có vẻ lười nhác nhưng phá án thật sự rất lợi hai đấy.
Lý Thụy Trân khẽ mỉm cười nói:
- Đúng vậy, đều là nhờ cậu ấy…
Đỗ Long chen vào nói:
- Chị Lý, chị và Bí thư Đường từ từ nói chuyện, tôi đi trước tìm Bí thư Mã có chuyện cần nhờ chú ấy, cục Công an thành phố Lỗ Tây dốc toàn lực, mới phá được án này đấy…
Lời này của hắn đã thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ, Đường Lệ Phượng khẽ vuốt cằm nói:
- Đi đi, mau trở lại, tôi có việc cần anh giúp…
Đỗ Long khẽ mỉm cười xoay người rời đi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.