Chương trước
Chương sau
Tại khách sạn Hồng Nguyên một nhóm cảnh sát đi vào, nhân viên trực ban nhìn thấy sợ hãi, đang cố nhớ lại xem tối hôm nay khách sạn có chuyện gì trái pháp luật hay không, thì nghe cảnh sát xông vào đầu tiên quát hỏi y:
- Khách sạn các anh có mấy cửa ra vào?
Nhân viên phục vụ lắp bắp chỉ về phía bên trong nói:
- Trong phòng bếp còn có một cửa sau, tuy nhiên buổi tối thì đều khóa lại.
Đỗ Long quay lại phân phó:
- Hai người ra chặn cửa sau, ba người ra cửa trước… anh kia xem cho tôi khoảng nửa giờ đến một giờ trước, có một vị khách nam cao chừng một mét bảy đi một mình vào đây không?
Nhân viên phuc vụ sửng sốt nói:
- Vâng, đúng là có ạ… cảnh sát, hắn là tội phạm sao?
Đỗ Long hỏi:
- Hắn ở tầng mấy, phòng bao nhiêu?
Nhân viên kiểm tra một chút rồi ngập ngừng nói:
- Cái này… hắn ở tầng mười lăm, phòng số sáu…
Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ nói:
- Hai người theo tôi lên tầng mười lăm, những người khác chặn ở các cửa thang máy. Nghi phạm là một hóa trang cao thủ, vì vậy gặp bất cứ người nào đều phải chặn lại điều tra một chút.
Đỗ Long và hai người bọn họ chia nhau ra hai chiếc thang máy lên tầng mười lăm. Vì kiêng số mười ba và mười bốn nên thang máy của khách sạn này bỏ qua số mười ba và mười bốn.
Lên đến tầng mười lăm ba người họ nhanh chóng đi đến phòng số sáu, chỉ thấy cửa phòng khép hờ. Đỗ Long quét mắt một vòng vào phòng thấy một người ngồi vắt chéo chân bên cửa sổ hút thuốc, ánh sáng lập lòe nơi đầu điếu thuốc càng bắt mắt trong mắt Đỗ Long.
Đỗ Long gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng người kia:
- Cửa không khóa, mời vào.
Đỗ bước Long đẩy cửa bước vào, dưới ánh đèn là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi để râu ngồi đó, y hóa trang quả nhiên giống y hệt. Nếu không quan sát kĩ e rằng đến cả cảnh sát hình sự lão thành cũng sẽ để lọt mắt. Đỗ Long nói:
- Từ Cần Phát, anh là kẻ tình nghi số một trong vụ bắt cóc cướp tài sản, mau theo chúng tôi về đồn tiến hành điều tra.
Người ngồi đó đích thị là Từ Cần phát, y thở dài, tiện tay gỡ bỏ chòm râu dán trên miệng nói:
- Tôi thực không nghĩ ra làm thế nào các anh tìm ra tôi, hơn nữa còn tra ra thân phận thật của tôi.
Đỗ Long ngầm ra hiệu, bọn Thẩm Thanh Băng liền tản ra xét kĩ căn phòng. Đỗ Long lạnh lùng nhìn Từ Cần Phát nói:
- Muốn người khác không biết trừ phi mình không làm, anh dù có giảo hoạt đến mấy cũng không thể thoát khỏi lưới pháp luật.
Từ Cần Phát chỉ với vài động tác, những lớp ngụy trang đã được tháo xuống để lộ ra diện mạo của y. Y cười khổ nói:
- Những người chưa sử dụng mấy thứ này sẽ không bao giờ biết dán những thứ này trên mặt thì khổ đến thế nào… Cảnh sát, tôi thú nhận tôi phạm tội, nhưng anh có thể cho tôi biết, tôi đã để lộ ra chân tướng ở đâu.
Đỗ Long quả quyết nói:
- Không được… nhưng tôi có thể khuyên anh một điều, anh không nên coi thường phụ nữ, đôi khi họ mạnh mẽ hơn anh nghĩ nhiều.
Từ Cần Phát cười, nụ cười kì lạ, y nói:
- À… thì ra là thế… xem ra tôi thật đã đánh giá thấp cô ta… Cảnh sát, nếu tôi tố cáo cô ta có một số hành vi phạm tội, thì có được tính là lấy công chuộc tội hay không, tôi có được giảm mức án phạt hay không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không thể, vì cô ta cũng đã thú nhận với cảnh sát anh là kẻ chủ mưu trong tất cả mọi chuyện, cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối, mọi chuyện đều là bị anh ép buộc… Anh đừng vội cãi lại, sẽ không ai tin lời nói của một kẻ phạm tội hiếp dâm đã chạy thoát năm năm. Hơn nữa cô ta có tiền, có quyền, phụ nữ một khi đã trả thù thì thật khủng khiếp, lần này anh chết chắc rồi…
Sắc mặt Từ Cần Phát trở nên cực kì khó coi, y biết những lời Đỗ Long nói hòan toàn đúng, lúc này đây y thật sự chết chắc rồi.
Tin tức đã bắt được Từ Cần Phát nhanh chóng được truyền ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Lý Tùng Lâm nửa đêm bị đánh thức cũng vui vẻ khen Đỗ Long mấy câu. Đỗ Long quả nhiên tuân thủ ước định mời mọi người ăn khuya. Đổng Triều Huy thấy mọi chuyện đã ổn thỏa cũng rất cao hứng mời rượu Đỗ Long, cuối cùng say bí tỉ được mấy cấp dưới đưa về.
Từ Cần Phát bị giải về Đại đội hình sự cục công an, Đỗ Long không hề nghỉ ngơi thẩm vấn Từ Cần Phát suốt đêm. Trước tiên là thu những bức ảnh và video khiến Lý Thụy Trân ngày đêm mất ăn mất ngủ, còn những chuyện khác từ từ hỏi sau.
Sự việc liên quan đến một nữ Ủy viên Ủy ban Mặt trận tổ quốc, vì vậy tất cả mọi người tự động tránh đi. Trong phòng thẩm vấn chỉ có hai người Đỗ Long và Từ Cần Phát. Đỗ Long hỏi những câu hỏi thông thường, Từ Cần Phát trả lời một cách sảng khoái. Y nói với Đỗ Long về quá trình chạy trốn mấy năm qua. Sau khi đến thành phố Thụy Bảo xa xôi ở tỉnh Thiên Nam này, cuộc sống mới ổn định, sau đó y gặp được Lý Thụy Trân…
Từ Cần Phát nghe nói Lý Thụy Trân là một phụ nữ giàu có đã ly hôn, y liền để ý đến cô. Y biết mình là tội phạm đang lẩn trốn cũng chẳng còn gì để mất, y liền nảy ra ý nghĩ bắt cóc Lý Thụy Trân, lấy hết tiền của cô ta biến thành của mình.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn không có tiến triển gì, cho đến một ngày, Từ Cần Phát nhìn thấy Lý Thụy Trân bị một người đàn ông chặn ở bãi đỗ xe, hai người lớn tiếng cãi vã, người đàn ông kia còn lớn tiếng uy hiếp giết Lý Thụy Trân, Từ Cần Phát nhân cơ hội này liền tham gia vào, đồng thời đưa Lý Thụy Trân rời khỏi đó. Sau này y mới biết người đàn ông đó chính là chồng trước của Lý Thụy Trân, một kế hoạch bắt đầu hình thành.
Phần sau về cơ bản Đỗ Long đều biết rồi, Từ Cần Phát chỉ mất mấy tháng để thuyết phục Kỳ Chi Kiệt, lại tìm cách chia rẽ Lý Thụy Trân và Tiếu Vĩnh Thắng, từng bước đạt được mục đích của mình.
- Anh giấu ảnh nude và video chụp Lý Thụy Trân ở đâu rồi?
Đỗ Long hỏi.
Từ Cần Phát cười ha hả, nói:
- Cô ta đúng là thẳng thắn, ngay cả cái này cũng nói cho cảnh sát các anh biết rồi sao. Ảnh và video, những cái đó tôi luôn mang theo bên mình, tôi còn chưa kịp in ra thêm vài cái nữa thì đã bị các anh thu hết rồi
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Thật sao? Lời nói của anh tôi có thể tin sao. Từ Cần Phát, đúng là suốt ngày hôm qua thì anh vẫn ở trong khách sạn không hề ra ngoài nhưng hôm kia thì sao, trước đó thì sao? Chuyện hôm đó anh mang theo ảnh và video của Lý Thụy Trân đến thành phố Lỗ Tây, chính trong khách sạn nhỏ đó… hai ngày tiếp theo anh có rất nhiều thời gian để ra ngoài, chỉ cần tùy tiện vào một trang web nhỏ là anh có thể phát tán tất cả mọi thứ lên mạng.
Từ Cần Phát lắc đầu nói:
- Tôi vốn không ngờ mình bị bắt nhanh như vậy, thì sao có thể đưa những thứ đó lên mạng đây? Chuyện lên mạng với tôi mà nói là một chuyện xa xỉ…
Đỗ Long vươn tay nói:
- Đưa tay trái của anh cho tôi xem.
Từ Cần Phát nghi hoặc đưa tay ra, Đỗ Long để ba ngón tay lên mạch tay Từ Cần Phát, nhìn chằm chằm vào y nói:
- Nhìn tôi và nói cho tôi biết anh có đem video và ảnh sao chép ở những nới khác không?
Từ Cần Phát mỉm cười nói:
- Không có…
- Anh nói dối!
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Từ Cần Phát, anh đừng có vọng tưởng có thể dùng mấy thứ đó để uy hiếp Lý Thụy Trân nữa, cũng đừng vọng tưởng lưu lại sau khi ra tù thưởng thức dần. Sau hai vụ bắt cóc và vơ vét tài sản, anh căn bản đã không còn cơ hội ra khỏi tù nữa rồi, mau nói thật địa chỉ trang web và mật khẩu tài khoản cho tôi biết, đời này anh không còn gì để trông chờ nữa rồi!
Từ Cần Phát tỏ vẻ sầu thảm mỉm cười nói:
- Tôi nên sớm đem mấy thứ đó phát tán trên mạng với cái tựa đời tư của tỷ phú Lý Thụy Trân Ủy viên Ủy ban Mặt trận tổ quốc. haha… nhất định sẽ rất hot đấy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.