Đỗ Long nhìn y một cách thương hại, bởi vì sự thật là như vậy. Nhưng hắn đeo kính râm, chủ nhà không nhìn thấy vẻ biểu cảm của hắn, Lưu Lỵ Thanh nói:
- Trong cuộc sống ai mà không có áp lực chứ? Trương Học Vũ tại sao phải thù hận xã hội như vậy?
Đỗ Long nói:
- Vấn đề này rất khó trả lời, cũng giống như đang hỏi tại sao khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng mà không phải giống như là khởi nghĩa Trần Quảng Ngô Thắng. Nhiều người như vậy, sẽ có một hai người bản chất không giống với quần chúng.
- Bản chất? Cảnh sát Đỗ anh thật hài hước.
Lưu Lỵ Thanh cười nói.
Đỗ Long xoay người tiếp tục đi xuống tầng, nói:
- Bây giờ tôi không có lòng dạ nói đùa, lấy y so sánh với Trần Thắng Ngô Quảng thực tại là quá đề cao y rồi. Y cũng chỉ là một đồ rác rưởi không hơn không kém! Phóng viên Lưu, hiện giờ nghi phạm đang chuẩn bị phóng hỏa lần nữa, tôi trở về Đồn Công an chuẩn bị ứng biến bất cứ lúc nào, cho nên…
Lưu Lỵ Thanh cười nói:
- Không vấn đề gì, tôi là phóng viên hiện trường. Tôi có thể cùng cảnh sát Đỗ phỏng vấn theo dõi toàn bộ quá trình truy tìm tội phạm. Cảnh sát Đỗ, nếu chúng tôi cản trở tới việc điều tra án của anh, anh cứ việc nói.
Đỗ Long nói:
- Các anh không ngại mệt thì hãy theo…
Đỗ Long chờ một lúc ở dưới tầng, Hồ Tiểu Vĩ dẫn theo hai cảnh sát của đồn công an tới. Đỗ Long đưa bức ảnh của Trương Học Vũ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530636/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.