Lâm Nhã Hân cười nói:
- Là cậu cược hay là chúng tôi cược đây? Để tôi xem đã rồi nói.
- Cậu không nhìn kỹ đi à?
Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:
- Không cần xem nữa, đều là do tôi và anh mua mà, nhìn nữa cũng chẳng có kết quả gì. Tôi tin vào con mắt của anh, tôi đoán ít nhất cũng có tới chín phần sẽ tăng .
- Cậu có lòng tin với cậu ta thế cơ à?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Đánh cược thạch không phải là phá án, những viên đá này còn chưa biết có đúng là đá thô không, nhưng nếu đã là Đỗ Long cậu chọn xem ra cũng rất giống đá thô thật. Vậy tôi đoán năm phần thành công.
Đỗ Long cười nói:
- Xem ra chị không có lòng tin nhiều ở tôi … Vậy tôi sẽ mài những viên đá này, xem rốt cuộc ai đoán chuẩn hơn.
Đỗ Long mang máy đánh bóng và máy cắt ra, Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh định mài đá trong phòng à? Vậy đêm nay chúng ta không có chỗ ngủ rồi.
Đỗ Long nói:
- Chẳng còn cách nào, tôi không muốn để người thứ tư biết chuyện tôi cược thạch, đồ bẩn có thể rửa lại mà.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi đi lấy nước cho anh.
Trong chốc lát nước đã tới, Đỗ Long cũng bắt đầu mài đá. Viên đầu tiên hắn mài chính là viên đá có màu xanh lục, hắn mài cắt một cách thuần thục, một viên phỉ thúy trong suốt có thể nắm trong tay đã hiện ra trước mắt ba người.
Đỗ Long hài lòng đưa viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530456/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.