Chương trước
Chương sau
Đỗ Long ngủ một liền một giấc tới tận một giờ chiều, máy tính vẫn còn đang hoạt động nhưng Bạch Nhạc Tiên thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Đỗ Long mở màn hình máy tính lên thì thấy Bạch Nhạc Tiên đang chơi một trò chơi trên mạng. Tuy nhiên, khi Đỗ Long kiểm tra lịch sử vận hành của máy tính thì lại phát hiện ra khá nhiều dấu vết.
Có lẽ Bạch Nhạc Tiên đã cho chạy phần mềm giải mã (crack software) khoảng một giờ đồng hồ rồi rốt cục cũng phải tắt nó đi. Cho dù có dùng loại máy tính siêu hiện đại để giải mã chương trình mã hóa càng lúc càng phức tạp như hiện nay thì cũng vô cùng khó khăn. Huống hồ chiếc máy tính Bạch Nhạc Tiên dùng còn là loại máy tính cũ rích từ mấy năm trước. Sau một giờ có khi tốc độ giải mã cũng chẳng đạt nổi 0.00000000......1% nhưng máy tính thì bị đơ hệt như chết máy. Bạch Nhạc Tiên đành phải khởi động lại máy tính rồi nghĩ cách khác.
Trong lúc để trò game online thì đồng thời cô cũng đem tất cả những file nén cài mật khẩu coppy qua ổ cứng HDD của cô. Dung lượng ổ HDD của cô khá lớn, nhưng dùng cái băng thông cỡ 4m của Đỗ Long để coppy cả trăm Gb thì có lẽ phải coppy cả mười ngày hoặc nửa tháng mới coppy xong. Thế nhưng Đỗ Long lại thừa cơ coppy không ít ảnh cá nhân của cô vào ổ đĩa của mình.
Đỗ Long nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vàng để máy tính trở về trạng thái cũ, rồi giả bộ vừa mới tỉnh dậy. Bạch Nhạc Tiên trông thấy hắn tỉnh lại thì vui mừng khấp khởi giơ đồ vừa mua về cho hắn xem rồi nói:
- Anh dậy rồi hả? May quá, vào bếp giúp một tay đi, hôm nay đại tiểu thư sẽ đích thân vào bếp đãi hai hai con heo lười các anh.
- Cô biết nấu ăn?
Đỗ Long nhìn đống đồ trong tay cô kinh ngạc, lắp bắp nói:
- Cô...không phải vừa mới học nấu ăn, định đem đồ mua bên ngoài làm thí nghiệm cho chuột bạch đó chứ?
Bạch Nhạc Tiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh dám coi thường tài nấu nướng của tôi thế hả? Vậy được, đợi lát nữa được ăn thì cho anh ngồi một chỗ khóc vậy.
Đỗ Long trông thấy cô đầy tự tin như thế cũng trở lên nửa tin nửa ngờ. Lúc giúp việc cho cô thấy những động tác của cô thực sự rất thuần thục. Xem ra đúng là trước đây thường xuyên xuống bếp. Tài nấu nướng của cô tuy không sánh được với đầu bếp quán ăn, thậm chí còn không bằng Đỗ Long với Thẩm Băng Thanh. Nhưng suy nghĩ một chút về thân phận của cô, thì có được tài nấu nướng như thế này cũng là đáng quý lắm rồi.
Đồ ăn Bạch Nhạc Tiên làm mang đậm phong cách Quảng Đông. Xem ra Bạch Tùng Tiết quê ở Quảng Đông, hỏi thử thì đúng là như thế.
Không bao lâu sau thì đồ ăn đã làm xong, Thẩm Băng Thanh ngửi thấy mùi đồ ăn thì lập tức đứng dậy chứ không cần người khác phải gọi mình. Bạch Nhạc Tiên không kìm được lại chế nhạo hai người là những con heo lười, có đồ ăn ngon là lập tức bò dậy.
- Mùi vị cũng không tồi.
Đỗ Long gắp một miếng cà sắc thuốc nếm thử rồi khen ngợi.
Bạch Nhạc Tiên đắc ý nhìn hắn một cái chứ cũng không hề bắt hắn ra góc tường ngồi như lời ban đầu.
Thẩm Băng Thanh ăn thử cũng không ngớt lời khen. Kỳ thực thì anh ta và Đỗ Long đều có cùng chung một mục đích, vào thời điểm này nếu không nói vài câu dễ nghe chút thì e rằng lần sau sẽ chẳng có bữa tiệc miễn phí thế này nữa.
Sau khi ăn xong Thẩm Băng Thanh tranh phần rửa bát đĩa, Đỗ Long ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi nói:
- Lát nữa tôi và Thẩm Băng Thanh phải đi gặp một người bạn, cô tự về nhà hay đi cùng chúng tôi?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Nếu là nam thì đi, nữ thì không đi.
Nghe câu trả lời đầy cá tính của cô, Đỗ Long thật sự dở khóc dở cười, những cô gái như thế này thật sự không còn nhiều nữa.
Nửa giờ đồng hồ sau ba người trông thấy Hạ Hồng Quân trong khu vườn hoa nhỏ của một nhà tập thể hình gần nhà Hạ Hồng Quân. Chỉ trông thấy y đang ngồi nói chuyện với một thanh niên cùng độ tuổi bên một chiếc bàn đá hình vuông.
Hạ Hồng Quân trông thấy Đỗ Long tới thì hơi kinh ngạc nhìn Bạch Nhạc Tiên, sau đó đứng dậy giới thiệu:
- Đây là chiến hữu của tôi, Hứa Phấn Phi, cậu ấy vừa tới ngày hôm qua.
Đỗ Long chìa tay về phía Hứa Phấn Phi cười nói:
- Xin chào! Tôi là Đỗ Long, tôi đã nghe Hồng Quân kể câu chuyện giữa hai người các cậu từ lâu lắm rồi.
Hứa Phấn Phi ngạc nhiên nhìn Đỗ Long, bắt tay với hắn rồi nói:
- Hồng Quân nói anh vẫn còn rất trẻ, em cũng chẳng để ý lắm, không ngờ lại thật sự trẻ thế này.
Đỗ Long cười cười, giới thiệu mọi người với nhau rồi năm người ngồi vây quanh chiếc bàn đá. Bạch Nhạc Tiên ngồi cùng một ghế đá với Đỗ Long một cách khá tự nhiên rồi tò mò nhìn Hạ Hồng Quân với Hứa Phấn Phi. Hoàn toàn không phát hiện ra người ta cũng đang quan sát cô.
Có mặt người ngoài nên Hạ Hồng Quân hơi lo ngại, nhưng Đỗ Long thì hỏi thẳng vào vấn đề:
- Hồng Quân, chuyện tôi nhờ cậu điều tra đã có manh mối gì chưa? Bọn họ đều không phải người ngoài, có gì cậu cứ nói.
Hạ Hồng Quân trầm giọng nói:
- Mấy ngày nay em đã thăm dò được quy luật hoạt động của tên nhóc đó. Đồng thời cũng điều tra ra người trung gian giữa gã và lão đại ca xã hội đen sao chép phim Hong Kong. Hai người anh bảo em tìm hẳn đang trong hang động của Tang Bưu ở bên quận Nam Cương.
Đỗ Long nói:
- Thì ra là trốn đến quận Nam Cương rồi, chả trách đào tung cả quận Bạch Hoa cũng không tìm thấy người đâu. Thế....Chu Ma Tử còn sống hay chết đã điều tra ra chưa?
Hạ Hồng Quân nói:
- Tuy chưa điều tra ra manh mối cụ thể, tuy nhiên em nghĩ Chu Ma Tử vẫn chưa chết. Bởi vì tay chân của y đã ổn định lại, Tang Bưu chưa đạt được mục đích, hiện giờ đã rút về phòng ngự. Từ phản ứng của họ có thể thấy, có lẽ Chu Ma Tử bị thương nên mới trốn đi thế.
Đỗ Long nói:
- Chưa chết thì tốt, nếu không thì loạn phải biết. Bây giờ tôi có kế hoạch này, mọi người tư vấn giúp tôi xem tính khả thi của nó thế nào.
Hứa Phấn Phi đột nhiên đứng lên nói:
- Tôi đi loanh quanh một chút, mọi người cứ nói chuyện đi.
Sau khi Hứa Phấn Phi đi khỏi, Hạ Hồng Quân giải thích:
- Cậu ấy tới giúp em chuẩn bị thành lập công ty vệ sĩ đó. Cậu ấy không có hứng thú với những chuyện khác. Nhưng anh yên tâm, lúc cần thiết cậu ấy vẫn sẽ giúp đỡ. Tính khí cậu ấy hơi kiêu ngạo, anh đừng để ý.
Đỗ Long cười nói:
- Mấy người bên đội các cậu có tính ai không kỳ quặc? Tính khí hiền lành của cậu, lại cộng thêm khuôn mặt baby như thế không ngờ lại có thể làm người chỉ huy của bọn họ...đây mới là điều thật sự khiến tôi ngạc nhiên đấy.
Hạ Hồng Quân lạnh nhạt nói:
- Đó là bởi vì anh vẫn chưa thấy lúc em nổi nóng đấy...Được rồi, nói kế hoạch của anh ra nghe xem thế nào.
Đỗ Long nói kế hoạch của mình ra, Hạ Hồng Quân trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nhoẻn miệng cười nói:
- Em còn bảo sao anh lại phải tốn sức với tên ông quan bé đấy, hóa ra là anh nhằm vào bố nó à....
Kế hoạch của Đỗ Long rất đơn giản, đó là thu thập những bằng chứng phi pháp, đồi trụy của Đổng Xương Cường, từ đó dần dần hất cẳng bố y.
Bạch Nhạc Tiên thân là con gái Bí thư Đảng ủy Công an, thường xuyên tiếp xúc nên cũng hiểu rất rõ tầm quan trọng của chứng cứ. Đỗ Long đánh Đổng Xương Cường và bị Đổng Xương Cường cho người đánh lại cũng đều là để bảo vệ cô, thế nên cô rất sảng khoái nói:
- Chỉ cần có chứng cứ xác thực thì tôi có thể cam đoan rằng Đổng Xương Cường và bố gã cùng lúc đi đời.
Hạ Hồng Quân một lần nữa nhìn Bạch Nhạc Tiên thật kỹ, Bạch Nhạc Tiên bị y nhìn thì hơi xấu hổ cúi đầu xuống, Đỗ Long cười nói:
- Có câu này của cô thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều rồi. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta bàn chuyện mở công ty vậy, nói không chừng chuyện này cũng cần cô ra mặt giúp đỡ mới được ấy chứ. Hồng Quân, cậu phải tranh thủ thời gian tìm thêm nhiều trợ thủ đắc lực nữa. Chỉ cần có đủ người thì lập tức sẽ có đủ tiền.
Hạ Hồng Quân đảm bảo sẽ tranh thủ thời gian tìm người tới giúp đỡ. Bạch Nhạc Tiên buồn bực hỏi:
- Mở công ty gì không mở, sao lại phải mở công ty vệ sĩ? Chưa kể tới thủ tục phiền hà, nguy hiểm cũng rất lớn nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Bởi vì tôi thiếu cảm giác an toàn thôi. Mở một công ty bảo hiểm lợi cả công lẫn tư, vẫn có không ít tiện lợi đấy chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.