Đỗ Long dựa theo nguyện vọng của Tần Phong Hà mà phát ra một lời thề độc, đột nhiên cảm thấy một cánh tay nhỏ đặt lên trên đùi mình. Đỗ Long nhìn về phía Bạch Nhạc Tiên, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên cau mày có chút lo lắng nhìn hắn. Đỗ Long nở một nụ cười trấn an cô, khóe miệng khẽ động. Bạch Nhạc Tiên nhìn ra Đỗ Long là đang nói:
- Để sau hẵng nói.
Đúng lúc này, Tần Phong Hà đột nhiên tiến lên hai bước, hướng về phía Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên quỳ xuống. Nước mắt của cô ta tuôn ra mãnh liệt, mang theo oán giận và đau khổ mười mấy năm. Cô ta khóc to lên, nói:
- Sĩ quan cảnh sát, cứu cứu tôi, cứu cứu người nhà của tôi. Mạnh Hồng Vĩ là một ác ma, gã uy hiếp tôi nói nếu như tôi chứng minh hành vi phạm tội của gã, cho dù gã chết rồi, gã cũng sẽ biến thành ác quỷ đòi tính mạng của tôi và bố mẹ tôi. Tôi...tôi bị gã hại thật thê thảm a...
Cảm xúc của Tần Phong Hà thật sự quá kích động, hoàn toàn không có cách nào nói ra được điều gì. Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đành phải cùng nhau an ủi cô ta cho đến khi cô ta dần dần an tĩnh lại. Sau đó Đỗ Long liền bắt đầu thẩm vấn.
Tần Phong Hà được nữ quản giáo ôm vào trong lòng, cô ta giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ bắt đầu kể ra:
- Năm đó chúng tôi vừa mới tốt nghiệp trung học... Mạnh Hồng Vĩ lừa tôi ra ngoài..
Mạnh Hồng Vĩ sau khi lừa Tần Phong Hà ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530311/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.