Lúc Tần Phong Hà xuất hiện ở trong mắt của Bạch Nhạc Tiên, cô nhịn không được giơ tay lên che lại miệng của mình. Tần Phong Hà là bị một quản giáo nữ dìu đi ra ngoài, cô ta....không ngờ là một người mù.
Tấm lòng ban đầu vốn thiếu tự tin nay hoàn toàn rơi vào trong thất vọng. Bạch Nhạc Tiên theo bản năng nhìn về phía Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lại dùng nụ cười tràn đầy tự tin đáp lại.
Tần Phong Hà bị đưa đến ngồi đối diện Đỗ Long. Đỗ Long còn chưa mở miệng, cô ta đã bình thản nói:
- Sĩ quan cảnh sát, không cần hỏi, tôi không biết gì cả.
Đỗ Long cười nói:
- Tần Phong Hà, cô không cần khẩn trương, tôi biết cô không phải không biết, mà là không dám nói. Tôi cũng rất rõ cô đang sợ cái gì, tôi xem qua hồ sơ của cô, mắt của cô cũng không phải sinh ra đã mù, cô đột nhiên bị mù chính là vào mùa hạ năm kia lúc tốt nghiệp trung học cơ sở. Trong hồ sơ ghi chép nói là vì việc ngoài ý muốn mà mù . Cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là việc ngoài ý muốn gì, khiến cho một thiếu nữ đang trong tuổi hoa đột nhiên mất đi cửa sổ của tâm hồn?
Đỗ Long đột nhiên hỏi tới chuyện cũ của Tần Phong Hà, khiến cho Bạch Nhạc Tiên sửng sốt. Chỉ thấy cả người Tần Phong Hà đột nhiên run lên, cô ta có chút không khống chế được gào lên thảm thiết:
- Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết.
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Tần Phong Hà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530310/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.