Đỗ Long trở về nhà Lâm Nhã Hân trong nỗi nhớ cồn cào. Từ giây phút rời đi vào sáng sớm nay hắn đã có một dự cảm không lành. Nhưng hắn lại không có cách nào để ngăn cản tất cả những chuyện này xảy ra. Khi hắn tìm khắp nhà bếp, phòng ngủ đều không thấy Lâm Nhã Hân, lại trông thấy lời nhắn Lâm Nhã Hân để lại, tim hắn như bị nhào nặn ra làm hai. Một nửa thì đi theo Lâm Nhã Hân. Còn một nửa khác thì chỉ có thể ngồi co ro rỉ máu ở một góc nào đó...
Nét chữ xinh đẹp của Lâm Nhã Hân hiện lên trên trang giấy:
- Chị đi đây! Chị sợ nếu cứ tiếp tục ở cùng em thế này, cho dù chỉ là một phút thì chị cũng sẽ không còn cách nào để rời xa em nữa. Khi chị vẫn còn chút tỉnh táo, chị cần phải ra đi. Chị không muốn khiến em khó xử. Em không hề thuộc về chị, em thuộc về bạn gái em, thuộc về tương lai giữa em và cô ấy...Chị đi đây, đừng đi tìm chị. Căn phòng này em có thể tùy ý sử dụng, nhưng nhớ không được mở căn hầm dưới đất ra. Chị và em đều chưa chuẩn bị xong... Giả sử có một ngày chị nghĩ thông suốt rồi, chị sẽ quay lại tìm em. Người yêu nhỏ bé của chị...
Tờ giấy in màu trắng lồi lõm không bằng phẳng giống như bị từng giọt từng giọt chất lỏng thẩm ướt qua. Đỗ Long vuốt nhẹ vào chỗ lõm hẳn xuống, như đang vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhã Hân. Lau những giọt nước mắt đang lăn dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530300/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.