Đỗ Long lấy ra một tấm ảnh của người chết, đưa cho Vương Quốc Vượng nói:
- Anh có biết người này không?
Vương Quốc Vượng cầm tấm ảnh xem, sau đó thì ngây cả người ra. Thứ thần sắc vui mừng khôn xiết bật ra từ trong ánh mắt đầy những tia máu màu đỏ của y. Tay cầm ảnh của y phát run lên, cuối cùng thì y cũng ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
- Ha ha....đây không phải con tiện nhân đó sao? Nó chết rồi? Ông trời thật có mắt...Ha ha, không ngờ nó chết thật rồi...
Sau khi cười như điên thì Vương Quốc Vượng lại bật khóc thảm thiết. Cả nhà y bị Lư Hạo Nhiễm đâm chết, chỉ còn lại có mình y. Sau khi sự việc xảy ra Lư Hạo Nhiễm lại không bị trừng trị thích đáng. Thế nên Vương Quốc Vượng hận Lư Hạo Nhiễm tới tận xương tủy. Sau khi biết Lư Hạo Nhiễm đã chết, y vui mừng được một lúc. Sau đó nghĩ tới chuyện chỉ còn lại một mình cô đơn hiu quạnh, y không nén nổi đau lòng. Một người đàn ông, không ngờ lại có thể khóc như một đứa trẻ trước mặt cảnh sát và đồng nghiệp như thế.
Bộ dạng của Vương Quốc Vượng không giống giả tạo. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đưa mắt nhìn nhau. Thẩm Băng Thanh lắc lắc đầu, Đỗ Long đành tiếp tục tự mình hỏi:
- Vương Quốc Vượng, anh đừng khóc. Anh có thể tìm được người chứng minh khi đó anh uống rượu trong quán bar đến rạng sáng không?
Vương Quốc Vượng không để ý, một đồng nghiệp của y sốt ruột tới nói với đám Đỗ Long:
- Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530299/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.