Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại đêm hôm nay, Dụ Đường vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Đêm ấy là đêm tháng mười một, gió lớn và rét buốt, một vầng trăng lạnh treo trên bầu trời, tương ứng với đèn đường dưới đất. Thành phố Đông Việt đã lâu không có cơn gió lớn như vậy, cũng đã lâu không có vầng trăng lạnh như thế.
Đêm tối gió lớn, giết người dễ dàng.
Dụ Đường lang thang trên đường mà không mục đích, đột nhiên câu nói đó nhảy vào đầu.
Rồi cô không kìm được cười, cảm thấy bản thân bị vụ tự thiêu ban ngày doạ cho phát ngốc.
Lúc này, một đôi giày quân đội màu đen làm tinh xảo đột nhiên lọt vào tầm mắt của Dụ Đường.
Dụ Đường sững sờ, từ từ ngẩng đầu lên.
Một người.
Một người đàn ông.
Áo đen, tóc đen, hòa vào bóng đêm, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có đôi mắt, nương theo ánh trăng có thể nhìn rõ, lại so với bóng đêm càng u ám, lạnh lùng, bình tĩnh, đen đến cùng cực nhưng lại tỏa sáng rực rỡ, đẹp kinh ngạc.
Dụ Đường vuốt lại mái tóc dài bên thái dương, hơi ngượng vì sự chết lặng của mình. Cô rẽ phải một chút, tiếp tục đi về phía trước.
“Cô là nhân chứng của vụ tự thiêu hôm nay.” Giọng nói nhạt phả ra không khí, trong vắt và hơi lạnh.
Dụ Đường đông cứng người, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn im lặng tiếp tục đi tới.
“Vừa lấy lời khai xong à?”
Cơ thể Dụ Đường căng cứng lên, bước chân vô thức đi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-kho-khi-xuan-den/3421764/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.