“Có lẽ chỉ là trong lúc giãy dụa bị thương nhẹ thôi.” Tô Ngôn an ủi.
Người nhân viên kỹ thuật kia cũng nói: “Diện tích vết máu ở đây không lớn, chắc chắn không phải là vết thương trí mạng, chỉ là một chút xây xát thôi. Quay về tôi sẽ làm so sánh DNA, để xem có phải là máu của người mất tích không.”
Tề Lượng lúc này mới thấy phản ứng của mình hơi thái quá: “Tôi và Quách Hải Sinh đã quen biết nhau gần 20 năm rồi, có thể nói tôi nhìn Lâm Duyệt lớn lên, từ lúc cô ấy còn là một đứa bé cho đến khi cô ấy chạy tới Cục thành phố Lâm Sơn… Phản ứng vừa rồi của tôi quả thật là không chuyên nghiệp, thật xin lỗi.”
Tô Ngôn không trả lời, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm chỗ vừa phát hiện vết máu kia, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, Giang Ly và Đinh Khải Nhạc ra ngoài lấy lời khai cũng đã trở về. Đinh Khải Nhạc lắc đầu với Tề Lượng: “Tối qua gia đình ở tầng dưới nửa đêm mới về nhà, cũng không có nghe bất cứ âm thanh nào, tầng trên thì khoảng 8 9 giờ về, còn những nhà đối diện cũng bảo không có chuyện gì xảy ra hết. Xem ra nghi phạm đã lựa chọn thời gian kỹ càng, vì là ngày làm việc nên ra tay trước giờ tan làm sẽ khá an toàn.”
“Em đang nghĩ gì thế?” Giang Ly nhìn Tô Ngôn đang bất động, có vẻ như hoàn toàn không nghe thấy những lời của Đinh Khải Nhạc.
Tề Lượng lắc đầu: “Vừa rồi nhân viên kỹ thuật đã phát hiện ra vết máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hon/1185016/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.