“Mất tích rồi? Tình huống thế nào?” Đinh Khải Nhạc hỏi trước, nhưng thật ra cũng không để ý quá nhiều: “Sau lời khai của Tịch Huyên vừa rồi, còn có nghiệm chứng của Tô Ngôn thì chúng tôi có lý do tin rằng Đàm Phương đã nói dối về chuyện 6 năm trước, xem ra kế tiếp, mặc kệ ba người đó đang ở đâu đều phải mang về để thẩm vấn hết. Họ có thể cũng là đồng phạm của Hồng Trân Mai!”
“Hồng Trân Mai mở cửa hàng kim khí, cảnh sát chúng ta đoán là bà ta lợi dụng những quãng đường ngắn không bị tra ra để tiến hành vận chuyển nạn nhân. Đúng lúc là nhà họ Đàm cũng có một cửa hàng dụng cụ thể thao không lớn lắm, như vậy tạm thời đã có một điểm chung rồi.” Tô Ngôn nói: “Đội trưởng Tề, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra quỹ tích của ba người nhà họ Đàm, nếu đoán không sai thì e là đã xảy ra chuyện rồi.”
“Còn có âm thanh “rè rè” mà Đàm Phương và Tịch Huyên cùng nhắc tới nữa, tôi và cảnh sát ở đồn vừa đi hỏi thăm qua từng nhà ở đây, bên cạnh đúng là có mấy hộ đã sống lâu năm ở đây, họ nói vài năm trước gần căn nhà đó có một hộ làm thợ mộc, cả ngày đều làm việc, vậy nên âm thanh đó hẳn là tiếng cưa điện phát ra khi cưa gỗ.” Giang Ly chỉ vào căn nhà gần với căn hộ kia nhất: “Nhưng giờ chắc đã thay người ở rồi.”
“Vậy là lúc đó Hồng Trân Mai đã suy nghĩ kỹ càng mới chọn chỗ này ở, xác định thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hon/1185015/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.