Chương trước
Chương sau
Vì bị “kinh hãi” nên mặc dù đã nhận được thông báo trở lại đội nhưng Tô Ngôn buộc phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Từ tối đó Diêm Phi bị cảnh sát áp giải khỏi biệt thự trước sự chứng kiến của rất nhiều người, tập đoàn Thiên Thịnh đã rơi vào tình trạng bấp bênh trong thời gian ngắn. Người có mặt hôm đó đa số đều là người của giới kinh doanh Nam Thành, thấy hai người con trai nhà họ Diêm liên tiếp bị dính đến kiện cáo, trong lòng ai cũng lén lút to nhỏ. Chuyện làm ăn ít nhiều gì cũng có chút mê tín, nhà họ Diêm vừa nhìn đã thấy phong thủy không tốt, vận khí dễ xảy ra vấn đề, tất nhiên những người có dính tới tập đoàn Thiên Thịnh đều có ý muốn thoát thân.
Tình thế như vậy, nhà họ Tô ngược lại lại chiếm được lợi ích, vì lúc nhà họ Diêm đã lên tiếng trước nên đã dễ dàng nôn ra số tiền còn lại. Tô Thế Minh và Trịnh Tuệ ngồi trong nhà than thở, 1 tỷ này thật sự chẳng là gì, dù sao cũng tốt hơn so với việc mất trắng 4 tỷ, hiện tại công ty trong nhà tuy quay vòng vốn hơi khó khắn nhưng cũng có thể miễn cưỡng vượt qua được. Đúng là ông Trời ưu ái, sớm biết nhà họ Diêm kia không phải tốt đẹp gì nên đã giúp họ cắt đứt tình nghĩa hợp tác này.
Hai vợ chồng nhìn Tô Ngôn ngày càng thuận mắt, Trịnh Tuệ thậm chí còn hiếm khi nói chuyện với cô một cách dễ chịu, chỉ dặn hiện tại cô được phục chức cũng tốt, nhưng dù có bận rộn cũng nhớ chú ý tới sức khỏe, thường xuyên về thăm nhà.
Tô Ngôn nghĩ hai người phải chịu tổn thất lớn như thế, có thể sẽ không ép buộc chuyện tình cảm của cô trong một khoảng thời gian ngắn, dù sao thì mở công ty chứ không phải xử lý chuyện của người khác, sao có họ có thể luôn tùy hứng làm bậy được. Thời gian sắp tới, bầu không khí trong nhà hẳn sẽ rất hài hòa, vì vậy cô cũng vui vẻ thanh tịnh, 3 người đường đường chính chính hoàn thuận vài ngày.
Ngày cô trở về đơn vị, vừa vào tòa nhà Cục thành phố đã thấy Thái Thành Tể đang đứng dưới lầu nói chuyện phiếm với người khác, đối phương hẳn cũng chú ý thấy cô nên khoa trương vẫy tay về phía bên này, vội vàng chạy tới: “Hoan nghênh trở về đội!” Nói xong anh ta còn tự mình vỗ tay, trong sảnh lớn trống rỗng, vừa buồn cười lại vừa thương cảm.
Sau khi tự nhiên hoàn thành một chuỗi hành động này, anh ta dường như cũng thấy mình hơi ngốc nghếch, ngượng ngùng xoa gáy: “Em cũng biết vụ án Diêm Phi chưa kết thúc, trong đội thật sự rất bận. Dù mọi người rất muốn tổ chức cho em một buổi tiệc tẩy trần nhưng cuối cùng chỉ có thể để tôi đến đại diện, thể hiện sự chân thành của mọi người trong đội, nhiệt liệt hoan nghênh em trở về!”
Tô Ngôn dở khóc dở cười, nhưng vẫn rất chân thành nói cảm ơn.
Hai người cùng vào thang máy lên lầu, cửa thang vừa mở ra đã thấy người của đội kỹ thuật chạy một mạch vào văn phòng đội Chuyên án. Họ nhìn nhau một cái rồi cũng sải bước vào văn phòng, thấy hiện tại người đã vào ngồi đầy bàn hội nghị, Giang Ly đang cau mày nhẹ giọng nói chuyện với Phương Giai Mậu.
Mọi người thấy Tô Ngôn trở về liền có thêm một màn chào hỏi nữa, sau đó Giang Ly gõ bàn một cái, Tô Ngôn liền nhanh chóng chọn một chỗ rồi ngồi xuống.
Phương Giai Mậu đứng phía trước, tay phải cầm một cái laptop: “Cái laptop này là mang về từ biệt thự nhà họ Diêm, trong phòng Diêm Phi. Mấy ngày nay chúng tôi đã hợp tác với đội An ninh mạng để đánh hạ tường phòng hộ của máy tính. Nhưng cuối cùng chúng tôi phát hiện, thật ra thứ quan trọng nhất trong máy tính của anh ta không phải nội dung ẩn mà là một trang web.”
Ngón tay anh ta di chuyên một chút, màn hình máy chiếu phía trước liền xuất hiện một trang web: “Sau khi xác minh, trang web này không thể truy cập được bằng mạng internet bình thường, có lẽ là dùng server nước ngoài hoặc cái gì đó mới có thể vào được. Vì vậy chúng tôi đã thử một chút…”
Phương Giai Mậu đặt máy tính trên mặt bàn, thao tác trên bàn phím một chút rồi nhấn phím Enter thật mạnh, giao diện chuyển đổi rồi bỗng biến thành một màu đen.
Chợt có một ngôi sao năm cánh sáng chói lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, tiếp đó là một ngôi sao màu đỏ thẫm, thậm chí còn có cảm giác phía dưới ngôi sao đang có máu chảy xuống. Không tới 2 giây sau, một hộp thoại hiện ra, phía trên yêu cầu username và mật khẩu. Tất nhiên trên trang web đều là tiếng Anh.
Xoẹt —
Mặc dù Tô Ngôn đã cố gắng để bình ổn lại tâm trạng, nhưng cái ghế dưới người cô vẫn ma sát dưới đất phát ra chút âm thanh chói tai. Những người khác không để ý nhiều, nét mặt của cô vẫn bình tĩnh nhưng tiếng hít thở hơi gấp gáp của cô vẫn khiến Giang Ly phải nghiêng sang nhìn.
Cô nuốt nước bọt, đối diện với người đàn ông như thường ngày, sau đó hai người rất nhanh đều dời mắt đi.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một cái liếc mắt, cô cũng phát hiện ra Giang Ly có vài điểm là lạ. Dù có che giấu thế nào đi nữa thì cơ bắp căng cúng dưới lớp quần áo kia cũng đủ cho thấy giờ phút này tâm trạng của anh đang dâng tràn mãnh liệt thế nào.
“Chúng tôi vẫn chưa hiểu được cụ thể trang web này là để làm gì, nhưng chắc chắn là muốn truy cập vào phải có username và mật khẩu của Diêm Phi.” Phương Giai Mậu đứng dậy kết luận.
“Tinh Võng.” Giang Ly đột nhiên mở miệng.
Mọi người đang có mặt ở đó nhất thời đều không kịp phản ứng lại, tất cả nghi hoặc quay lại nhìn anh, chỉ có Tô Ngôn lúc nghe hai chữ “Tinh Võng” thì toàn thân run lên nhè nhẹ, mím chặt môi.
Tinh Võng, hành động Phá Tà.
Lúc đó, người trong tiểu đội quân – cảnh liên hợp cùng nhau cố gắng, cuối cùng vẫn không thể cắn được khúc xương cứng này.
“Đây là một tổ chức toàn cầu bị tình nghi dính líu đến buôn người, độ phủ của tổ chức này rất lớn, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chúng ta.” Giang Ly nhìn chằm chằm biểu tượng trên màn hình: “Trang web Tinh Võng này dùng để tiến hành giao dịch mua bán người, nhưng phàm là người mất tích trong tay chúng thì hơn 90% đã được “người mua” khắp thế giới ra giá mua hết…”
“Vậy những nạn nhân liên quan đến vụ án lần này…? Con mẹ nó, cái web rách nát gì đây, đúng là thiên đường cho các loại biến thái cuồng hoan!” Thái Thành Tể hít một ngụm khí lạnh.
Những người còn lại cũng không khá hơn anh ta là bao nhiêu, vốn nghĩ đây chỉ là một vụ buôn người trong nước, ai ngờ lại liên quan đến phạm vi quốc tế chứ?
Tô Ngôn khẽ rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào một vết bẩn trên mặt đất. Lý do thành lập đội đặc nhiệm của hành động Phá Tà cũng là vì phát hiện ra dấu vết của tổ chức Tinh Võng này, bên trong toàn là những giao dịch bẩn thỉu. Đội hành động quân – cảnh liên hợp lúc mới thành lập đã có mấy lần hành động, thuận lợi bắt 2 tên buôn người càn rỡ trong nước, mỗi năm có gần trăm người mất tích qua tay bọn chúng. Tuy nhiên trong lần đội hành động đang chuẩn bị điều tra nguồn gốc tổ chức thì lại kinh động đến một tầng tội phạm, lần tập kích ở Cương Bắc đã phát sinh ra sự cố ngoài ý muốn.
“Nhện độc” đã hi sinh trong lần tập kích này.
Dường như lại nhìn thấy ánh lửa ngút trời lúc ấy, Tô Ngôn vô thức nhắm chặt hai mắt lại, hai tay đặt trên đùi chậm rãi nắm chặt lại.
Mặc dù “hành động Phá Tà” đã thất bại, nhưng chuyện này cũng để cho tổ chức đúng sau tổ chức Tinh Võng biết được quyết tâm của chính phủ Trung Quốc đối với việc chống nạn buôn người, vì vậy loại “giao dịch” này lập tức im hơi lặng tiếng trong nước, như đang rụt cổ lại để lẳng lặng quan sát, sau đó mới quyết định hành động tiếp theo.
Nhưng không ngờ rằng chỉ một vụ án nhỏ ở Thành phố Nam Thành lại có liên quan đến Tinh Võng, xem ra thế lực của tổ chức này trong nước đã lớn hơn so với mức độ lúc trước bọn cô biết. Đúng vậy, muốn có được thân phận để vào Tinh Võng, từ đó tiến hành giao dịch là hoàn toàn không dễ dàng, nhưng loại người có thân phận có địa vị như Diêm Phi đâu phải chỉ có 1 2 người, đúng là khiến người ta phải bận tâm suy nghĩ.
Giang Ly cũng im lặng một lúc, hơn nửa ngày sau anh mới tỉnh táo lại, quay sang nói với Phương Giai Mậu: “Trước mắt chúng ta vẫn chủ yếu chú trọng đến Diêm Phi, tính tình hắn ta cẩn thận, luật sư nhà họ Diêm thuê cũng là những người hàng đầu trong ngành, chúng ta nhất định phải tìm đầy đủ bằng chứng mới có thể trực tiếp đóng đinh hắn trên tòa!”
“Hiểu rồi!” Phương Giai Mậu đáp.
“Về phần username và mật khẩu của trang web này…” Giang Ly nói nửa chừng, vấn đề này cực kỳ quan trọng, có liên quan đến “Tinh Võng” nên e là Cục thành phố Nam Thành không có quyền quyết định, cần phải nhanh chóng báo cáo lên các cấp trên nữa.
“Một lát tiếp tục thẩm vấn Diêm Phi.” Anh ta nhẹ nhàng khép sổ tay lại.
Sau khi Giang Ly phân công đại khái công việc tiếp theo thì liền cầm sổ tay bước nhanh ra khỏi văn phòng, những người còn lại cũng giải tán, có việc làm thì bắt tay vào làm. Chẳng mấy chốc trong văn phòng chỉ còn lại vài người.
Vì Tô Ngôn vừa mới về đơn vị nên trong nhất thời không biết bắt đầu từ cái nào.
Lúc này Hạng Dương và Thái Thành Tể đã đi ra cửa định bắt đầu thẩm vấn Diêm Phi, họ nhìn cô một cái, Hạng Dương lền ngập ngừng hỏi: “Này em gái, hay là em đi cùng bọn tôi đi?” Bộ phận giám sát đã đưa ra kết luận cuối cùng, nếu đã cho phép cô phục chức thì dĩ nhiên không cần kiêng kị gì nữa.
Tô Ngôn suy nghĩ một chút, đang định gật đầu đồng ý thì lúc này có 3 bóng người xuất hiện ngoài cửa.
Tịch Hoành Nghĩa đi đầu, nhìn dáo dác vào văn phòng sau đó rụt cổ lại hỏi: “Xin hỏi, đồng chí, đây có phải là chỗ của đội chuyên án không?”
Hóa ra là 3 người nhà Tịch Huyên.
Hạng Dương và Thái Thành Tể nháy mắt với nhau, sau đó vẫy tay gọi Tô Ngôn đến, Thái Thành Tể vừa ra khỏi văn phòng vừa hướng về phía Đinh Khải Nhạc hô: “Tiểu Đinh, tiếp đãi khách đi!”
Đinh Khải Nhạc nghe vậy liền đáp lại rồi hấp tấp chạy đến, đưa 3 người nhà Tịch Huyên vào văn phòng, lịch sự hỏi thăm: “Hôm nay mọi người đến là vì chuyện gì…?”
Tô Ngôn chỉ nhàn nhạt nhìn Tịch Huyên một cái, nghe nói cô ấy đã xuất viện, có vẻ trạng thái tinh thần cũng tốt hơn trước đó nhiều, gương mặt hồng hào, xem ra hồi phục rất tốt. Cô cũng không có oán hận gì với cô gái này, vì vậy chỉ nhìn một chút rồi cũng đi ra cửa.
Chỉ là lúc đi ngang qua người Tịch Huyên, đối phương bỗng gọi: “Cảnh sát Tô.”
Bước chân Tô Ngôn dừng lại, nhìn về phía cô gái đang đứng ở đó. Không ngờ 1 giây sau, cô ấy lại quỳ xuống.
“Thật sự rất xin lỗi, tôi muốn xin lỗi vì tất cả những chuyện mà mình đã gây ra.” Tịch Huyên cúi đầu, rất lâu sau cũng không dám đứng dậy: “Thật sự rất xin lỗi, đã gây ra cho chị quá nhiều phiền phức, lại còn hại chị bị cách chức tạm thời…”
“Ách…” Tô Ngôn thấy thế thì sửng sốt một chút, lập tức bước sang bên cạnh: “Tịch Huyên, em không cần phải như thế.”
Lúc nhận thông báo phục chức, cô nghe nói là vì bên Tịch Huyên đổi ý, vì vậy bộ phận giám sát mới có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, cô chưa bao giờ muốn trách móc một nạn nhân đã bị bắt cóc suốt 6 năm ròng rã, không một ai có thể hiểu thấu được những gì cô ấy đã phải chịu đựng. Cho dù lúc trước Tịch Huyên và Diêm Phi là cùng một bọn thì cô cũng không tức giận, một người bị khống chế tinh thần suốt 6 năm, cô ấy có bao nhiều phần lý trí được chứ?
“…” Nghe những lời của cô, Tịch Huyên chậm rãi ngẩng đầu lên, đứng dậy, gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn đã giàn giụa nước mắt: “Cảnh sát Tô, em thật sự rất xin lỗi, lúc đó hắn ta tìm được đến bệnh viện, dù gương mặt hoàn toàn xa lạ nhưng giọng nói của hắn cả đời này em cũng không thể quên được! Em đã hoảng sợ, thật sự hoảng sợ, em cảm giác được người quen thuộc kia. Tại sao em đã nói ra hết tất cả rồi mà hắn vẫn chưa bị tóm, hơn nữa còn tìm được đến bệnh viện…” Cô ấy nhìn cả căn phòng toàn là cảnh sát, thân người vẫn không khống chế được mà run rẩy kịch liệt: “Có khi nào hắn ta sẽ bắt em về, sau đó giết chết em không, có khi hắn ta gây bất lợi cho ba mẹ em không… Cho đến khi em thấy đồ hắn đưa tới, em thấy như mình đang chìm vào một đống cảm xúc hỗn độn, chẳng còn biết gì nữa… Em chẳng còn biết gì nữa hết…”
Vương Quyên thấy con gái của mình như thế liền đau lòng chạy đến kéo cô gái run bần bật vào trong ngực, im lặng rơi nước mắt.
Đây là một phương pháp kiểm soát tinh thần phổ biến, trong thời gian giam cầm Tịch Huyên, Diêm Phi hẳn đã nhiều lần dùng một đồ vật để làm phương tiện điều khiển tâm trí cô ấy, từ đó hình thành phản xạ có điều kiện. Sau đó kết hợp với ám chỉ tinh thần, người bị khống chế sẽ tự nhiên nghe theo lời hắn, không phải thủ đoạn gì cao siêu nhưng rất hiệu quả.
“Cần phải có thời gian để thoát khỏi bóng ma mà hắn đã gây ra cho em, nhưng chỉ cần em tích cực phối hợp với bác sĩ thì mọi chuyện đều có thể làm được.” Tô Ngôn nói, những lời này cũng không phải là an ủi. Sau thời gian điều trị, Tịch Huyên đã được xuất viện, mặc dù vẫn còn cần phải đến bệnh viện trị liệu định kì nhưng sinh hoạt hàng ngày đã không khác gì với người bình thường. 9 người kia lại không mạnh mẽ và may mắn như vậy, không ai có thể khôi phục lại ý thức của mình, thậm chí còn không biết đời này họ có thể trở lại cuộc sống bình thường không nữa.
“Em đã đến thăm 9 người được cứu ra kia, cũng biết người đàn ông đó đã được bọn chị bắt.” Tịch Huyên hít sâu một hơi, như đã quyết tâm ra quyết định gì đó: “Hôm nay em đến chỉ có một nguyện vọng, chỉ cần hắn bị định tội, em có thể làm bất cứ chuyện gì!”
“Bây giờ em không chỉ đại diện cho mình bản thân mình, mà còn cho rất nhiều chị em đồng cảnh ngộ.”
“Em sẽ không để cho bọn súc sinh này có cơ hội thoát khỏi pháp luật!”
Lúc Tô Ngôn đang muốn nói nhưng lại thôi, Giang Ly đã trở lại, thân hình cao lớn của anh đứng ở cửa văn phòng, trầm giọng hỏi: “Cô chắc chứ?”
Tịch Huyên xoay người, vô cùng kiên định gật đầu, sau đó lại có chút chần chừ: “Nhưng… Nhưng mỗi ngày tôi đều ở trong lồng, chuyện biết được cũng có hạn, tôi nhất định sẽ đem tất cả những gì mình biết nói ra, chỉ sợ là khó có thể cung cấp được gì hữu ích.”
Tô Ngôn nhìn thoáng qua Giang Ly, sau đó mỉm cười: “Não bộ của con người thật sự rất kỳ diệu, trong lúc vô tình có thể lưu trữ lại nhưng thông tin mà chính chúng ta cũng không để ý, không nhớ rõ cũng không sao, bọn chị có thể giúp em tìm lại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.