Tô Ngôn không trả lời, mặc dù cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong đôi mắt vẫn phảng phất vài tia bối rối. Cô không ngừng lùi về theo từng bước anh ta tới gần, cho đến khi đụng lưng vào tủ sách, bị góc sách cấn hơi đau.
Diêm Phi đi tới trước bàn đọc sách, vừa vặn liếc nhìn cái màn hình đen của laptop sau đó ánh mắt dừng trên tay phải của cô: “Tôi thấy có vẻ như cô Tô đã lấy được thứ gì tốt của tôi rồi.” Sau khi nói xong, anh ta vươn tay về phía Tô Ngôn, hất cằm ra hiệu cô ngoan ngoãn giao đồ trong tay ra.
“Tôi không có lấy thứ gì hết!” Tô Ngôn siết chặt tay phải.
“A!” Diêm Phi bỗng nắm lấy cằm của cô, nét mặt âm trầm xen lẫn chút dữ tợn: “Cô Tô, cô hình như có hiểu lầm gì đó từ nãy đến giờ… Tôi không phải mấy thằng ngu tuỳ ý cho cô xoay vòng, tiểu tâm tư của cảnh sát các người tôi đều biết hết. Dù cô có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một cảnh sát nho nhỏ vừa mới nhận chức, sao phải vì chuyện này mà nhất định muốn chống đối lại tôi chứ?”
Hai má của Tô Ngôn truyền đến cơn đau, cô hơi nhíu mày: “Anh cho rằng dính líu đến vụ án người khác mất tích là chuyện nhỏ sao? Hôm qua công ty hậu cần ở Hoa viên Minh Thái đã bị niêm phong rồi, anh Diêm, yêu cầu đối với đạo đức của anh cũng quá thấp đấy!”
Diêm Phi nghe thế liền nheo mắt lại, đột nhiên nở nụ cười: “Là cô?”
“Tôi không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hon/1184982/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.