Cả hai đi bộ trong yên lặng trên con đường nhỏ, ánh đèn đường mờ nhạt phản chiếu qua những tán cây, tạo nên một không gian vừa yên bình vừa lãng mạn. Hiểu Tâm cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Mộ Hàn, trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Mộ Hàn dừng lại trước một công viên nhỏ, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên khuôn mặt cậu. Cậu nhìn Hiểu Tâm, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời sao. Nụ cười của Mộ Hàn ấm áp và chân thành, ánh lên sự biết ơn dành cho người con gái đã luôn ở bên cạnh và bảo vệ mình.
Hiểu Tâm vẫn im lặng, đôi má ửng hồng như ánh hoàng hôn. Mộ Hàn nhận ra sự bối rối của cô, nụ cười của cậu càng thêm tinh nghịch.
“Này, quan tâm tôi đến thế cơ à!” Mộ Hàn trêu chọc, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng của công viên.
Hiểu Tâm ngước mặt lên, đôi mắt lấp lánh như những vì sao. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói lại có chút run run: “Không có, ai thèm chứ!”
Mộ Hàn không tin lời Hiểu Tâm. Cậu tiến lại gần, cúi xuống, đưa mặt sát mặt với cô. Mắt họ chạm nhau, tạo nên một khoảnh khắc vô cùng lãng mạn.
“Thật không?” Mộ Hàn hỏi, ánh mắt trìu mến như muốn nhìn thấu tâm hồn Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm bối rối đưa tay lên đẩy Mộ Hàn ra, cố gắng che giấu sự bối rối trong lòng. “Tôi nói dối cậu làm gì chứ!” cô nói, giọng nói có chút lúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hoa-no-trong-bao-to/3592066/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.