Ký ức của Hứa Diên về đêm mưa năm ấy phần lớn đã trở nên mơ hồ.
Ngoài câu nói của Tạ Tư Chỉ ra, cô chỉ còn nhớ tấm thảm nhuộm đỏ máu, cánh diều giấy bạc màu dán trên vách kính, những cánh hoa bị gió cuốn tan vào màn mưa và nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi tái nhợt của hắn.
Khi cô bước ngang qua, hắn giơ tay lên, đầu ngón tay dính máu cố gắng chạm đến cô.
Nhưng Hứa Diên đã tránh đi.
Giọt máu rơi xuống, hắn chẳng chạm được vào gì cả.
Hứa Diên ngồi lên xe của Bùi Tễ Ngôn, để mặc cơn mưa đêm hôm đó và tất cả quá khứ trôi lại phía sau.
Những năm qua, cô thay tên đổi họ sống lặng lẽ ở trấn Hoa Chi, dựa vào một tiệm bánh ngọt nhỏ để kiếm sống.
Ngoại trừ thân phận "Từ Duyên", cô đều khéo léo từ chối mọi sự giúp đỡ hay quan tâm của Bùi Tễ Ngôn.
Trái tim đã như gỗ mục, Hứa Diên không còn cách nào yêu thêm một ai, cũng không thể bình thản mà đón nhận tình cảm của người khác.
Bùi Tễ Ngôn vẫn còn một quãng đời dài và tươi sáng phía trước, hắn không nên tiếp tục bị kéo xuống vũng bùn ngột ngạt này cùng cô.
Một năm trước, Bùi Tễ Ngôn đã đến trấn Hoa Chi lần cuối.
Ánh trăng đêm hè dịu như nước, hắn lái xe lên lưng chừng núi vắng người.
Mui xe mở ra, hai người ngồi đó ngắm trăng suốt nửa đêm.
Không gian lặng như tờ. Mãi đến khi vầng trăng khuyết như lưỡi liềm dần chìm xuống khe núi, Bùi Tễ Ngôn mới cất lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667767/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.