Vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, bầu trời luôn phủ một màu u ám.
Tuyết rơi suốt cả ngày, bất kể ngày hay đêm, thế giới chẳng còn bao nhiêu ánh sáng, chìm trong gam màu cũ kỹ và ảm đạm.
Vạn vật như mất đi sức sống, tất cả đều yên tĩnh, tiêu điều.
Khi mới phát bệnh, cô Hứa kiên quyết không ăn cơm hay uống thuốc.
Mãi cho đến một đêm, Tạ Tư Chỉ bước vào phòng cô. Sau khi hắn rời đi, cô Hứa mới bắt đầu chịu ăn uống trở lại.
Ăn cơm, uống thuốc đồng nghĩa với việc bệnh tình sẽ dần thuyên giảm, điều đó khiến Lệ Hoa cảm thấy vui mừng.
Nhưng chính bản thân cô Hứa lại chẳng vui vẻ gì cả.
Từ đêm hôm đó, Tạ Tư Chỉ không còn xuất hiện, mà cô Hứa cũng không hề mở miệng nói thêm câu nào.
Niềm vui của Lệ Hoa chẳng kéo dài được bao lâu, bởi cô sớm phát hiện ra rằng dù ăn cơm, uống thuốc đều đặn, thân thể của Hứa Diên vẫn yếu đi từng ngày.
Tựa như thứ đang bào mòn cô ấy không phải là vật chất mà là tinh thần.
Trước kia, thỉnh thoảng Hứa Diên còn ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ đọc sách, còn bây giờ thì ngoài việc uống thuốc và miễn cưỡng tự mình vệ sinh, phần lớn thời gian cô ấy chỉ nằm im trên giường, chẳng nói chẳng cử động, bất động như thể đã sớm chết đi.
......
Trong tòa kiến trúc cổ ấy, người ta vẫn giữ nguyên chiếc lò sưởi từ mấy chục năm trước.
Đêm đông lạnh buốt, Lệ Hoa cùng mấy người hầu ngồi quây quanh lò sưởi sưởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667760/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.