Hứa Diên không còn nhớ rõ đã bao lâu mình chưa ăn cơm.
Phần lớn thời gian mỗi ngày cô chỉ nằm lì ở trên giường, nhưng kỳ thực giấc ngủ của cô lại vô cùng ngắn ngủi.
Mỗi lần mở mắt, điều cô mong mỏi nhất chính là không nhìn thấy Tạ Tư Chỉ.
Những ngày qua, quả thực Tạ Tư Chỉ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng hôm nay, điều cô hy vọng lại không thành sự thật.
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời lại lất phất tuyết rơi.
Cánh cửa phòng ngủ vang lên một tiếng "cạch".
Bác sĩ vừa mới rời đi, theo thường lệ giờ này sẽ không có ai bước vào nữa.
Hứa Diên nằm nghiêng trên giường, đang lặng lẽ ngắm nhìn tuyết ngoài cửa sổ.
Qua lớp kính phản chiếu, cô nhìn thấy người mà lúc này mình không muốn gặp mặt nhất.
Tạ Tư Chỉ đứng ở cửa.
Trời rét căm căm, hắn đi từ phòng sách tới đây mà chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi đen mỏng manh.
Trên suốt chặng đường gió tuyết vần vũ, người hắn đã bị phủ một lớp tuyết dày. Vừa bước vào căn phòng ấm áp, tuyết lập tức tan chảy làm ướt đẫm chiếc áo, cả mái tóc đen trước trán cũng bị thấm nước.
Khoảnh khắc trông thấy hắn, Hứa Diên theo bản năng co người lại, lộ ra vẻ cảnh giác.
Một động tác nhỏ như thế cũng không qua được mắt Tạ Tư Chỉ.
Hàng mày của hắn thoáng hiện một tia dữ dội, nhưng rất nhanh đã bị hắn giấu đi.
"Bác sĩ nói, em vẫn chưa uống thuốc."
Hắn bước vào phòng, cởi bỏ chiếc sơ mi ướt sũng, rồi lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667759/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.