Nếu một người nói đúng, đó thường là chiếc khóa phong tỏa chân tướng.
Nếu một người nói sai, đó thường là chiếc chìa khóa manh mối.
Type: Taranee
Hôm ấy, gã nhà văn đang ghi hình cho câu chuyện kinh dị mang tên Bất thường.
Gã ngồi trong làn ánh sáng âm u của studio và thì thào kể chuyện:
- Một chàng trai và một cô gái quen biết rồi yêu nhau qua mạng.
Trên mạng, cô gái mang tên “Vãng”, có nghĩa là “lãng quên”.
Chàng trai rất thích cái tên này. Khắc ghi là điều nặng nề còn lãng quên mới là lãng mạn.
Tối hôm ấy vừa tròn một tháng quen biết, chàng trai ngỏ lời hẹn gặp cô gái. Anh đến nơi hẹn hò từ rất sớm nhưng hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn không thấy người tình đâu, anh bèn gọi điện thoại cho cô và tươi cườihỏi: “Em đi tới đâu rồi?” Cô gái đáp: “Em xin lỗi, đang tắc đường, anhđợi em một chút nhé, em sẽ tới ngay bây giờ mà”. Chàng trai nói: “Đừngbảo là đang kẹt xe ở thôn Huyền Quái nhé?”
Mễ Gia khi ấy cũng đang có mặt ở trường quay, cô ra hiệu cho dừng.
Gã nhà văn sửng sốt nhìn Mễ Gia và hỏi:
- Làm sao thế?
Mễ Gia giơ cuốn kịch bản trên tay và nói:
- Sao tự dưng lại mọc đâu ra “thôn Huyền Quái” thế này?
Gã mất một lúc mới định thần lại bèn tỏ ý xin lỗi thợ quay:
- Sai rồi, sai rồi, lúc làm hậu kỳ các anh cắt câu này đi nhé!
- Không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua/3198398/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.