Tôi mặc một chiếc áo màu xanh da trời và đi ra ngoài.
Chuyện ấy vốn cũng chỉ bình thường nhưng ai ngờ, tất cả mọi người trên thếgian đều mặc một chiếc áo đỏ trơn. Tôi trông họ mà ngây người, họ thấytôi cũng ngây người.
Ngay lập tức, tất cả bọn họ đều trở nên đùng đùng dữ dằn.
Cánh tay bị cắt lìa kia cứ bấu chặt năm ngón vào mặt đất, từ từ lần mò tớichỗ gã nhà văn. Trải qua một loạt các cú sốc, gã chẳng khác nào quả càcàng ngày càng héo quắt vì dầm sương.
Hôm đó, gã nhận được tin“Chương trình Nửa Đêm” đã leo lên vị trí thứ hai về tỉ lệ người xem trên đài truyền hình Tây Kinh, chỉ xếp sau một tiết mục giải trí khác. Tâmtrạng vừa sáng sủa lên được chút ít thì gã lại nhận được một tin nhắnkhông có số:
“Thưa thầy,
Em là Mục Phân Mục Phân.
Thầy tiến lên phía trước 575 bước, rẽ trái 180 bước, sẽ thấy bên đường làmột tòa nhà bốn tầng, ở đó có một người con trai mặc áo xanh da trời.Trong mắt mọi người anh ta là một ác ma nhưng lại là quý nhân trong sốmệnh của thầy. Thầy tiến tới bắt tay anh ta thì gặp dữ hóa lành.
Nếu không làm vậy, vận xấu sẽ thêm phần xấu, hậu quả sẽ ngoài sức tưởng tượng.”
Thời điểm nhận được tin nhắn là vào ngày 28 tháng 3. Nhớ lại lần trước, bênđường không dưng bỗng xuất hiện hai đứa trẻ con giống nhau như đúc, mộtđứa đang gào khóc ầm ĩ, đứa kia nhìn gã cười nghềnh nghệch…
Một tháng trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua/3198356/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.