Trưa hôm ấy, tôi ngồi trong bệnh viên chờ bác sĩ nhãn khoa tới.
Dãy hành lang hiu hắt vắng vẻ, ngoài tôi ra thì chằng còn bệnh nhân nào khác.
Tận cùng hành lang có một cánh cửa. Bản lề cửa làm bằng thủy tinh, nhìn qua lại thấy thêm một dãy hành lang khác, ở đó có bác sĩ, có bệnh nhân điqua đi lại, ấy vậy mà chẳng nghe thấy âm thanh gì hết.
Tôi đứng dậy, bước tới cánh cửa và phát hiện ra rằng: thì ra đó không phải thủy tinh, mà là một tấm gương.
Tôi quay mình lại, trông vào dãy hành lang trống không vô định và tóc gáy bất chợt dựng ngược lên.
… Bác sĩ nói: “Mắt của anh nay đã vô phương cứu chữa.”
Trái Đất vẫn tiếp tục vòng quay của mình, mặt trời cứ tiếp diễn chu trình mọc rồi lặn xuống.
Tang tảng sáng, đất và trời hãy còn lẫn lộn với nhau giữa một màu âm u. Gã nhà văn nhận được điện thoại của Mễ Gia:
– Tám giờ tối nay, công ty sẽ tổ chức buổi gặp mặt lần thứ hai tại trường Đại học Tây Kinh, anh hãy chuẩn bị để phát biểu.
– Cô phát biểu đi, tôi nói theo.
– Anh là nhân vật chính cơ mà.
– Tinh thần tôi đang hoảng loạn, e ăn nói không được chau chuốt.
– Lại xảy ra chuyện gì à?
– Đêm hôm qua trong nhóm QQ tôi gặp một người ăn nói rất quái đản. Sauđó, tôi mời cô ta chat bằng webcam, cô có biết đó là ai không?
– Ai?
– Cố Phán Phán!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-cua/3198355/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.