Tôi bước đến bên cạnh cây đàn, sau đó ngồi xuống ghế những hành động này tôi đã làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần nên tôi có thể hành động tự nhiên mà không cần ai giúp đỡ.
Những ngón tay của tôi lướt qua những phím đàn, sau đó ấn vài phím để thử độ nhạy của tay. Cảm giác đã thấy thoải mái trong lòng tôi bắt đầu gãi lên khúc nhạc của mình.
Bài hát mà tôi chọn tương đối khó nên đòi hỏi phải đàn những nốt cao nhiều và tay phải nhanh và chuẩn nếu không sẽ trật nhịp một nốt thôi là đi nguyên một bài.
Tiếng đàn của tôi cứ vang vọng trong không gian, lúc lên lúc xuống khiến cho chính người đàn là tôi cũng phải thả hồn vào trong bản nhạc.
Tôi cứ đàn như thế cho đến khúc cao trào thì bỗng dưng một tiếng "Phập" vang dội cất ngang tiếng đàn.
Ngón trỏ của tôi đã chạm vào thứ gì đó sắt bén khiến cho tôi phải kêu đau đớn mà ngừng đàn lại. Từng giọt máu ấm nóng chảy vào lòng bàn tay, hoảng sợ tôi vội vàng nâng tay trái của mình lên mà nắm lấy ngón trỏ.
Cảm nhận dòng máu đang ấm nóng chảy vào lòng bàn tay, tôi biết là vết cắt rất sâu như muốn đứt cả lóng tay.
- Cô ơi! Cứu em! - Tôi mếu máo gào lên cầu cứu cô giáo.
Chắc cô cũng đang hoảng giống tôi nên tôi nghe được tiếng bước chân vội vã cùng với giọng nói run run của cô.
- Không sao đâu, cô đã gọi cấp cứu rồi cố lên.-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-buom-cua-man-dem/2684074/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.