Cậu tỉnh dậy rồi à? Ăn miếng cháo đi. Bác sĩ nói cần phải bổ dưỡng trong một thời gian đấy.
Nằm trên giường bệnh tôi nghe được giọng nói quen thuộc của Miêu Tuệ Ngữ, không hiểu sao tôi lại khóc nước mắt trào ra từ khóe mi.
- Đừng mít ướt như thế, cái này là lỗi của mình nếu mà mình biết tin tức sớm hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này rồi.
Miêu Tuệ Ngữ khẽ thở dài, thổi từng thìa cháo móm cho tôi. Không biết tôi hôn mê đã bao lâu nên cũng không từ chối ý tốt của Miêu Tuệ Ngữ cứ ăn như sói đói.
- Từ từ mà ăn thôi không ai hối thúc gì đâu.
- Tớ đã hôn mê bao lâu rồi? Mẹ của tớ có biết việc này không? Còn về...
Tôi định nói là về anh Lưu Tuấn như thế nào rồi, nhưng lại nhớ đến lời đồn thì cảm thấy tức giận không muốn hỏi đến tên đó nữa.
- Cậu đã hôn mê hết một đêm rồi đó, hên cho cậu là vết thương tuy sâu nhưng do được phát hiện sớm và được khử trùng kịp thời nên không sao cả, bác sĩ đã khâu lại rồi không có di chứng nào cả.
Miêu Tuệ Ngữ thấy tôi đã ăn hết tô cháo rồi thì đặc nó sang một bên, tiện tay cậu ấy còn lấy khăn giấy lâu miệng cho tôi nữa.
- Thế còn mẹ...
- Đừng có vội để tớ nói hết đã. Cứ yên tâm đi, mẹ của cậu chưa có biết cậu vào viện đâu nhưng về cái tin đồn thì bác ấy biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-buom-cua-man-dem/2684072/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.