Tôi cũng lười biến so đo với độ chai mặt của anh, đành phải chuyển chủ đề nói chuyện thôi.
- Anh chưa có trả lời cho câu hỏi của em, tại sao không tìm em?
- Có chứ, anh tìm em khổ cực lắm đó nha. Kể cả một góc nhỏ trong thành phố Tam Hiệp này anh đã tìm rồi nhưng hình bóng của em như cánh bướm giữa màn đêm vậy, vụt sáng rồi lại biến mất.
Tôi có thể nghe được trong lời nói của anh mang theo một sự bất lực không thể tả nổi, bất lực vì không thể tìm thấy người mình yêu.
- Lúc đó em có để lại số điện thoại cho anh, còn luôn ghi địa chỉ nơi mà nhà em muốn chuyển đến nữa mà.
Tôi thật không hiểu nổi, có địa chỉ có số rồi mà sao anh ta không thể tìm được tôi chứ, điều đó thật kỳ lạ.
- Anh cũng không biết, cái số điện thoại của em ghi cho, anh đã gọi không biết là bao nhiêu lần nhưng chỉ toàn là báo số máy không tồn tại, còn địa chỉ mà em ghi ư, không biết lúc em có nhớ nhầm không chứ con hẻm Hoa Đăng ấy lúc đó chưa được xây dựng nữa thì làm sao có thể chuyển nhà vào đó được.
Lưu Tuấn nói hết câu thì thở dài, tôi biết anh ta đang nghĩ là lúc trước tôi muốn cắt đứt hết mối quan hệ với anh nên phải ghi ra một cái địa chỉ và số điện thoại giả thôi.
Nhưng những lời nói của anh ta khiến tôi hơi lạnh sống lưng, vì khi đó tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-buom-cua-man-dem/2684062/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.