Anh ta hèn nhát ư? Không phải. Anh ta sợ vì mất tôi đấy, sợ người con gái mà mình yêu bao nhiêu năm phải xa cách nhau một lần nữa. Còn Lãnh Hàn sai trong chuyện này ư? Cô ấy cũng không sai mà chắc có lẽ là do tình yêu của chúng tôi là sai lầm.
Biết là đau nhưng tôi vẫn phải làm một thứ gì đó, hai tay của tôi vòng qua ôm lấy cổ của Lưu Tuấn, sau đó kéo anh đến gần mặt của mình, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của anh.
- Chúng mình chấm dứt tại đây nha anh? Thiếu em chắc có lẽ anh sẽ sống tốt hơn.
Khi nói ra những lời này, tôi phải cố gắng hết sức mới nói ra được. Từng câu nói ấy cũng mang theo rất nhiều giọt nước mắt rơi xuống, nước mắt từ khóe mi lăng dài xuống hai bên má. Không biết ra sao nhưng tôi quyết định đau nhói một lần còn hơn là đau dài dài có phải không.
- Em nói vớ vẩn gì thế hả? Chúng ta chưa bắt đầu yêu lại từ đầu mà kết thúc sao? Không! Không! Tôi không thể thiếu em được.
Giọng nói của Lưu Tuấn trở nên gấp gáp hơn, trạng thái tâm lý cũng trở nên bất ổn. Anh ta dùng đôi tay ôm tôi chặt hơn nữa khiến tôi đau đớn và hít thở ngày càng khó khăn.
Cảm nhận được những biến hóa của Lưu Tuấn, tôi thấy rất là thương anh, nhưng tôi không thể làm gì khác hơn nữa.
- Bỏ em xuống đi, em muốn đi một mình. Con đường phía trước chắc có thể thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-buom-cua-man-dem/2684058/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.