Nửa tháng sau, Thịnh Vân Miểu nhận được quà tốt nghiệp Ôn Trì Cẩn mang từ nước ngoài về cho cô. 
Là một cái máy ảnh. 
Cô thích chụp ảnh. 
Nhưng cô không đề cập đến chuyện này với Ôn Trì Cẩn, cô không xác định được Ôn Trì Cẩn biết, nên mới tặng cô chiếc máy ảnh cao cấp như vậy. Hay là vô tình mua nó, trùng hợp tặng đúng. 
Thịnh Vân Miểu không hỏi, càng không nói bóng gió. 
Bất luận đáp án là gì, với cô của hiện tại mà nói, đều không quan trọng tới vậy. 
Sau khi Ôn Trì Cẩn về nước, số lần Thịnh Vân Miểu gặp anh không nhiều. 
Cả kỳ nghỉ hè, cô cũng chỉ gặp được anh ba lần. 
Sau đó, trường cô khai giảng. 
Bà Đàm và chú Ôn đưa cô tới trường, sau một ngày huấn luyện quân sự, cô nhận được tin nhắn Ôn Trì Cẩn gửi tới, hỏi cuối tuần cô có nghỉ không. 
Thịnh Vân Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc lâu, thả nhẹ hơi thở trả lời lại: “Có, nhưng tối thứ sáu còn có hoạt động, thứ bảy em mới về nhà.” 
Ôn Trì Cẩn: “Hoạt động kết thúc lúc mấy giờ?” 
Thịnh Vân Miểu: “Hình như 9 giờ.” 
Ôn Trì Cẩn: “Kết thúc thì gọi điện cho anh, anh gọi tài xế đến đón em.” 
Thịnh Vân Miểu: “Ừ.” 
Sau khi nhắn tin này xong, Ôn Trì Cẩn không nhắn lại gì cho cô nữa. 
Ma xui quỷ khiến, Thịnh Vân Miểu bấm mở lịch xem ngày. 
Thứ ba. 
Hôm nay là thứ ba. 
Rất đột ngột, cô muốn nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bao-rung-dong/1876479/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.