(Vì là ngoại truyện của Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn nên mình để xưng hô ngôi thứ ba của hai người là cô và anh ạ.)
Lần đầu tiên Thịnh Vân Miểu gặp Ôn Trì Cẩn, là vào học kỳ hai của lớp mười một.
Nam Thành vừa bước vào đầu đông, gió lạnh gào thét, buổi sáng trời mưa, mặt đất ẩm ướt. Một cơn gió từ cửa sổ thổi qua, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.
Thịnh Vân Miểu sợ lạnh.
Mỗi khi vào đông, cũng không thích dậy sớm.
Cô không nỡ rời xa chiếc giường ấm áp của mình.
Mỗi sáng sớm, cô đều cần mẹ của mình là bà Đàm đến giường kéo cô dậy, cô mới nguyện ý dậy.
Nhưng gần đây, bà Đàm hơi bận, thỉnh thoảng sẽ quên gọi cô rời giường.
Hôm nay là thứ bảy.
Thịnh Vân Miểu đêm qua thức khuya đọc tiểu thuyết, chuông điện thoại vang lên, cô vẫn không mở mắt ra được. Cô từ trong chăn thò tay ra, mò mẫm tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, híp mắt nhấn nghe máy.
“Alo.”
Vừa tỉnh ngủ, giọng nói cô nghẹn ngào.
Giọng của bà Đàm lọt vào tai cô, thật dịu dàng và tràn đầy niềm vui.
“Miểu Miểu, con dậy chưa?”
Thịnh Vân Miểu từ từ nhắm hai mắt, “Dạ, mấy giờ rồi ạ?”
bà Đàm bất đắc dĩ cười một tiếng, nói ra: “Đã gần mười một giờ.” Bà ấy dừng một chút, thấp giọng nói: “Mẹ đón chú Ôn rồi.”
Thịnh Vân Miểu còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo lại.
Cô a một tiếng, “Ai ạ?”
bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bao-rung-dong/1876478/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.