Tống Linh Linh ngửa đầu nhìn anh, trong ánh nhìn chăm chú của Giang Trục, cô trừng mắt nhìn hỏi: “Anh bây giờ như vậy ——” cô dừng một chút, nói thẳng, “Là đang cầu hôn sao?” 
“...” 
Giang Trục nhíu mày, “Nếu anh nói là phải thì sao?” 
Tống Linh Linh liếc anh một cái, “Nghĩ hay lắm.” 
Giang Trục câu môi, “Sao vậy?” 
Tống Linh Linh có chút ghét bỏ nhìn anh, “Cầu hôn không có hoa không có nhẫn, ai sẽ đồng ý với anh?” 
Nghe cô nói như vậy, Giang Trục cười hỏi: “Có những cái này thì có thể đồng ý với anh?” 
“?” 
Tống Linh Linh sửng sốt, bất tri bất giác kịp phản ứng lại được, Giang Trục đào hố cho mình. 
Cô nghẹn họng, kiêu ngạo liếc anh một cái, “Để xem thành ý của anh, em sẽ suy nghĩ thêm.” 
Giang Trục tính tình tốt trả lời, “Được.” 
Hắn nhéo nhéo ngón tay Tống Linh Linh, trong giọng nói mang theo ý cười nói, “Đi xuống đi dạo trước?” 
Tống Linh Linh gật đầu. 
Hai người xuống dưới lầu đi dạo một vòng. 
Tống Linh Linh có đoạn thời gian không có trở về, đối chung quanh cũng có một ít lạ lẫm. 
Chỉ có điều trong khu nhà, cô vẫn gặp một vài người hàng xóm trong khu biết cô. 
Thấy cô và Giang Trục, các cô nhiệt tình lôi kéo bọn họ chụp ảnh. 
Tống Linh Linh căn bản là không thể từ chối, chỉ có thể kéo Giang Trục mỉm cười với ống kính. 
Để tránh việc Giang Trục và cô về nhà bị lộ ra ngoài, Tống Linh Linh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bao-rung-dong/1876470/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.