Cơn ngất ngắn ngủi quađi, ý thức Dư Y đột nhiên quay về trong đầu, tay chân cô run rẩy, khôngcó sức động đậy, cô chỉ biết là mình bị Trần Chi Nghị bế tới một giườngbệnh khác.
Cô nghe thấy Ngô Thích khẩn trương nói: “Cảnh sát Trần, anh muốn làm gì?”
Trần Chi Nghị nói: “Im lặng.”
Anh ta vuốt vuốt tóc DưY, nâng cổ cô lên điều chỉnh vị trí để cho cô nằm được thoải mái hơn một chút. Thấy mí mắt cô hơi nhấc lên, anh ta biết cô còn ý thức bèn thấpgiọng nói: “Anh chỉ dùng một chút thuốc, em không có việc gì, ngoanngoãn ngủ một giấc.”
Anh ta đem hơn phân nửanước thuốc bôi lên trên ly cà phê, nước thuốc theo làn da ngấm vào trong cơ thể. Người vệ sĩ cầm ly cà phê, không hề phát hiện, giờ phút này anh ta đang ngủ mê.
Còn lại một chút nước thuốc, Trần Chi Nghị dùng một ít ở trên người Dư Y, chỉ có một ít, anh ta không dám dùng nhiều.
Dư Y cố gắng nâng cánhtay lên một chút, nhưng tập trung tất cả sức lực vào cánh tay vẫn khôngthể động đậy như cũ. Cô nói không ra lời, không thể biểu đạt một cái gì, thật sự rất khó chịu. Cô chỉ có thể hé miệng như là ngộp nước hít thởkhó khăn.
Trần Chi Nghị cúi xuống, vừa vỗ về mặt của cô vừa trấn an: “Nhắm mắt lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì tất cả đều tốt đẹp.”
Khoé mắt Dư Y chảy xuốngnước mắt, cô hận bản thân mình hiện giờ không làm được gì cả. Trần ChiNghị không cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac/2495572/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.