Giữa trưa nắng bức mà Lệ Thu bị đánh đến hai mươi năm gậy nếu là một người đàn ông cũng còn không chịu được huống chi là một cô gái ốm yếu vì vậy mà cô đã nằm mê man nửa tỉnh nửa mê với hơi thở thoi thóp nặng nhọc, bỗng có tiếng bước chân đi đến và giọng của Ý An vang lên :
- Mẹ ơi ! Mẹ hãy cho dừng tay đừng đánh cô ta nữa kẻo gây ra án mạng thì lại liên lụy đến nhà ta .
Bà Vân lúc này cũng xem bảo vệ đánh Lệ Thu đã mắt nên nghe lời khuyên của con dâu ra lệnh cho dừng tay mà lúc này Phan Bá đi bên cạnh Ý An cũng lên tiếng :
- Vợ con nói đúng đấy mà mẹ không nhìn thấy mặt cô ta tím tái hơi thở thì thoi thóp à nhìn cứ như con cá bị mắc trên cạn .
Bà Vân lúc này mới để ý đúng là Lệ Thu đang dần ngất lịm đi nên nói :
- Người đâu mau dìu cô ta qua đây cho ta xem .
Khi hai giúp việc nâng người Lệ Thu lên thì cả cơ thể cô mềm oặt để mặc cho người khác lôi đi khi đến trước mặt bà Vân thì Lệ Thu dùng chút hơi yếu ớt của mình nói :
- Con ơi ....con ơi ....đợi mẹ .....
Bà Vân nghe thấy Lệ Thu nói vậy thì sinh nghi nhìn kĩ khuôn mặt của cô để tìm ra điểm gian dối nhưng đúng lúc này quản gia cũng lên tiếng nói :
- Thưa bà chủ ,cô ta làm gì và nhìn đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-bac-hon-nhan-2/2809842/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.