Chu Ninh Mục theo sau Hạ Vọng hỏi một câu: “Khi nào cậu đánh bóng rổ?”
Hạ Vọng ở phía trước ngưng thần suy nghĩ một chút xem mình nói muốn đi đánh bóng lúc nào, nhớ lại do lúc đó mình đến phòng y tế mua thuốc lại sợ Chu Ninh Mục không an phận chạy lung tung đánh nhau, nên lừa cậu ấy ở đó chờ mình.
Hạ Vọng quay lại, gật đầu một cái ra hiệu cho cậu đi nhanh lên một chút, nói: “Không chơi nữa, trời nóng.”
Chu Ninh Mục đi tới bên cạnh hắn “A?” một tiếng. Nghe ra còn có chút tiếc nuối.
Hạ Vọng nghiêng đầu nhìn cậu, nghi hoặc: “Cậu rất muốn xem tôi chơi bóng rổ sao?”
“…” Chu Ninh Mục nghĩ lại, thật ra cũng không muốn lắm, cậu vốn định buổi trưa sẽ đến siêu thị mua ít đồ về nhà, nếu bây giờ đi mua đồ xong cũng tới giờ học rồi. Không phải cậu lo lắng chuyện học hành, dù sao cậu cũng không nghe giảng, chủ yếu dì* ở nhà nếu thấy cậu chuồn về sẽ méc ba mẹ cậu.
*Là người giúp việc đó.
Cậu vì muốn trở lại trường học lại một năm, son sắt thề với ba mình sẽ học giỏi, còn đem hết tiền mừng tuổi năm nay đưa cho mẹ giữ, giờ công khai ngỗ nghịch thì không tốt lắm, cho nên có chút tiếc nuối.
“Cũng không phải.” Chu Ninh Mục vô cùng bình thản phun ra một câu.
Hạ Vọng liếc mắt nhìn: “Cậu không muốn xem tôi chơi bóng chút nào?”
“Cũng không..” Chu Ninh Mục nói được phân nửa nhìn Hạ Vọng, thấy hắn đang tươi cười xấu xa nhìn mình, nhất thời phẫn nộ, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/candy/279231/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.