Trước khi sụp đổ.
Một ông lão với vẻ mặt uy nghiêm, bên cạnh là một quân nhân cao lớn đi theo, hai người đi đến đâu, trên mặt đất phủ đầy hài cốt được dẹp ra một lối đi nhỏ tới đó, từ xa nhìn vào có cảm giác như hai người đang đi song song, khó có thể phát hiện khoảng cách giữa hai người.
“Thiếu Kỳ, cậu không cần khẩn trương như thế.” Ông lão nói với người quân nhân bên cạnh.
Dương Thiếu Kỳ nghiêm mặt nói: “Vâng, thưa tướng quân!”
“Cậu a…” Ông lão dường như không hài lòng với phản ứng của hắn, lắc đầu thở dài.
Hai người vẫn tiếp tục đi, ông lão đi đến trung tâm của đống đổ nát thì dừng lại, Dương Thiếu Kỳ cũng theo đó dừng lại. Họ đang đứng trước một cái hố rất to, tòa nhà căn cứ phía trên đã hóa thành tro bụi từ lâu, một vài máy bay trực thăng đang bay vòng trên không trung, từng nhóm binh sĩ đang nghiêm chỉnh vây quanh đám phế tích mà tiến hành đào bới.
Ông lão hướng một quân nhân đang đứng trên cao giám sát mọi người làm nhiệm vụ mà vẫy tay, hắn thấy vậy liền nhanh chân chạy tới. Đi tới chỗ ông lão thì trước tiên đưa tay lên chào một cái theo nghi thức quân đội, sau đó mới lên tiếng: “Hai mươi mốt tiểu đội đang liên tục làm việc ngày đêm, quan trên, xin chỉ thị.”
“Việc khai quật tiến hành tới đâu rồi?” Ông lão hỏi.
“Báo cáo tướng quân, về căn bản công tác đã được hoàn thành, chậm nhất là năm phút nữa có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314874/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.