Khung cảnh đường phố bây giờ yên tĩnh đến lạ thường.
Bạch chưa bao giờ nghĩ nó lại yên tĩnh đến như vậy.
Tắt TV đi, bên trong không còn truyền ra âm thanh nữa, cũng không còn tiếng máy móc phát ra trong không khí, Bạch mới bất chợt ý thức được có điều gì đó không thích hợp. Toàn bộ thế giới như thể trong nháy mắt hắn tắt TV đều chìm vào im lặng, không có tiếng hàng xóm đứng ở cửa nhà tám chuyện rầm rộ, không có tiếng ô tô chạy trên đường, không có tiếng côn trùng kêu vang, không có tiếng chim hót, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi cũng dừng lại. Yên lặng như chết.
Mà mọi khi vào thời gian này, người già phải đi tập dưỡng sinh, mang theo đứa cháu nhỏ đi dạo công viên, taxi phải chạy qua chạy lại đón khách mới đúng. Cho dù nhà có cách âm tốt, cũng phải có một chút âm thanh chứ.
Bạch từ ghế sofa đứng lên đi tới ban công, cúi đầu nhìn xuống, cả con đường kéo dài từ đầu bên này đến đầu bên kia hoàn toàn vắng vẻ, hai hàng cây bên đường trông giống như những pho tượng, đứng im tại chỗ.
Vô cùng không thích hợp.
Trực giác nói cho Bạch biết có chuyện gì đó đã xảy ra khi hắn không để ý thời gian. Hắn nghĩ tới Tĩnh Nhân đã đến trường từ lâu, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng, sau đó nhớ lại lời Tĩnh Nhân sáng nay đã nói với mình “Muốn hòa nhập với nơi này bước đầu tiên chính là phải làm quen với hoàn cảnh xung quanh”. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314864/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.