Sau một chuỗi tiếng tút dài, đường truyền báo tín hiệu bận. Tĩnh Nhân tắt cuộc gọi đi, sau đó ấn gọi lại, lần thứ hai bấm xuống dãy số đã thuộc lòng, đưa điện thoại đến bên tai đợi kết nối. “Tút… tút… tút…” Nét mặt cậu lộ rõ vẻ khẩn trương, liên tục lầm bầm “Nhấc máy đi, nhấc máy đi”. Đáng tiếc, kết quả vẫn khiến cậu thất vọng như lần trước.
Quá trình trên vẫn tiếp diễn đến hơn mười lần, thế nhưng đều là thất bại.
Bạch từ ban công đi về phía cậu, “Vẫn không liên lạc được với bọn họ?”
“Bọn họ” ở đây chính là chỉ ba mẹ của Tĩnh Nhân. Tĩnh Nhân vừa mới vào nhà liền trực tiếp xông lên tầng ba, lập tức gọi cho ba mẹ để hỏi thăm tình hình của họ.
Tĩnh Nhân lắc đầu, “Không đúng.” Cậu lo lắng, “Trước kia chỉ cần ta gọi một cuộc, ngoài thời gian làm nhiệm vụ ra thì đều gọi được, bây giờ lại…” Càng nghĩ lại càng sợ.
Đúng lúc này một bàn tay chạm nhẹ lên đầu cậu, Tĩnh Nhân ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bạch đang dùng ánh mắt nhu hòa nhìn mình.
“Không nên suy nghĩ linh tinh, bây giờ cậu phải tự trấn an mình, nếu như mất bình tĩnh, thì sẽ không nghĩ ra cách nào.” Bạch chậm rãi nói, “Hơn nữa bọn họ làm trong quân đội đặc chủng, lại ở ngoài biển cách xa đất liền, sao có thể dễ dàng bị đánh bại bởi một đám tang thi, cậu phải tin tưởng bọn họ.”
Tĩnh Nhân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó lại thở ra, một lần nữa mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314848/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.