“Đi xuống con đường từ Nineveh
Tử thần dừng lại một lúc và nói: “Bây giờ hãy nghe đây.
Các ngươi có nhìn thấy các địa danh xung quanh không?
Chúng đã là của ta, và ta đã thay đổi chúng hoàn toàn….
Ta đã tìm thấy một cách khác để cảm nhận không khí:
Đó đã là đặc trưng của sự tuyệt vọng……”
“Là thơ à?” Bạch hỏi.
“Ừ.” Tĩnh Nhân trả lời, “Là một bài thơ tôi tìm được trong tập sách cũ, một thi nhân đã viết bài thơ này, ít nhất là một thế kỉ trước. Lúc tìm được tôi rất thích bài thơ này, vì thế liền chép lại, lúc nào rảnh lại lấy ra đọc, lâu dần thuộc lòng luôn rồi.” Cậu nhìn qua gương chiếu hậu của xe gắn máy thấy vết thương trên tay Bạch đã được quấn băng, phía dưới còn thừa ra hai đoạn bay bay trong gió.
“Nghe rất hay.”
“Cám ơn đã khen.”
Tĩnh Nhân nhanh chóng chuyển tầm mắt về phía trước, chuyên chú lái xe. Gió thổi qua lớp áo Tĩnh Nhân, tóc cũng bị thổi ra phía sau. Bầu trời mang một màu nặng trĩu, tầng mây xám xịt đang thong thả trôi.
Lúc đầu Bạch cũng đề nghị để hắn lái xe, nhưng Tĩnh Nhân lo vết thương của hắn, kiên quyết phản đối. Bạch không nói lại, đành phải thỏa hiệp, để cho Tĩnh Nhân lái xe.
Bạch nhìn bốn phía cảnh giác tang thi xuất hiện, “Còn lại nhiều đạn không?”
Lúc giằng co với Lý Cường đã dùng súng, cứu người phụ nữ kia cũng dùng bốn phát đạn, cho nên…. “Hiện tại chỉ còn một viên.” Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314822/quyen-3-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.