~ Editor: Bê
~ Beta: Bê
“Cậu đang chọn cái gì vậy?”
Gian Đồng đem một cái quần ở dưới cùng của đống quần áo rút ra: “Cậu thấy cái này thế nào? Không tệ chứ?”
Lần này đến phiên Tĩnh Nhân khóe miệng co giật nhìn cái quần bò như kiểu mấy tấm giẻ rách chắp vá vào, ở đầu gối còn có một chỗ rách đến vải lộn ngược hết cả ra: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“He he đùa thôi.” Gian Đồng cười xấu xa vỗ vai cậu.
Tĩnh Nhân đứng cạnh nhìn Gian Đồng đem quần áo đã gấp kỹ nhét vào một cái bao tải bé tẹo, đến nỗi phải dùng sức nhét như nhét giò vậy.
“Đồng, gần đây hình như cậu hơi kỳ quái.”
“Có sao? Tôi kỳ quái chỗ nào? Không phải bình thường vẫn thế sao?” Gian Đồng xoay người, đối với Tĩnh Nhân nhún vai một cái.
“Có tâm sự gì à?”
“Tôi thì có thể có tâm sự gì chứ?” Gian Đồng tươi cười đi đến trước mặt Tĩnh Nhân “Vẫn là thanh niên hào phóng tràn đầy năng lượng trước kia haha….”
“Là chuyện liên quan đến người nhà của cậu?” Giọng Tĩnh Nhân nhỏ lại.
Nụ cười trên mặt Gian Đồng bỗng nhiên cứng lại, độ cong từng chút biến mất. Hắn đột nhiên yên tĩnh hẳn đi.
“Mọi người tập trung chọn quần áo nhanh lên, tuy đã xác nhận gần đây không có nguy hiểm gì lớn, nhưng khó tránh có bất ngờ phát sinh. Tốt hơn chúng ta không nên dừng lại bên ngoài quá lâu.”
Tuyết Kiến nói thật to thông báo cho mọi người. Mặc dù nói với tất cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-vi-lai/2314775/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.