Sắc mặt người kia khó coi: "Bác sĩ, hay cô nhìn nhầm rồi? Anh tôi cũng bị thương như thế, đầu bị đánh cho chảy máu, giờ còn hôn mê bất tỉnh! Tôi nghĩ sẽ có tổn thương trong đầu, chuyện này không nghiêm trọng sao?"
Thư Tình nhìn hắn chằm chằm: "Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Gã đàn ông đó không cãi được: "Được, vậy chờ mai chúng tôi làm xét nghiệm xong, lúc đó rồi nói".
Thư Tình gật đầu: "Được, nếu các anh cố tình làm xét nghiệm thì tôi không ngăn, Tiểu Phương, lát nữa đưa người thân của bệnh nhân đi đóng tiền".
Có người nói thêm: "Phòng bệnh cũng phải được sắp xếp, dùng phòng tốt nhất của bệnh viện này!”
Gã đàn ông nhìn Vương Như Nguyệt, hung hăng quát: "Nghe thấy không? Mau đi thanh toán với y tá đi!"
Vương Như Nguyệt tự nhiên dính xui xẻo, đang muốn đi theo thì bị Thư Tình ngăn lại.
Cô ta nói: "Còn nữa, tôi vừa kiểm tra, đúng là trong đầu người bệnh có tổn thương, nhưng phán đoán từ vết thương thì không phải vết thương mới!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, trừ Triệu Dương, sắc mặt ai cũng tái mét.
Gã đàn ông hạ thấp giọng, giọng đầy cảnh cáo: "Bác sĩ Thư, cô đừng có nói linh tinh!"
Một nam bác sĩ hơi lớn tuổi đi lên trước, kéo tay Thư Tình, tỏ ý cô chỉ cần khám bệnh là được, không cần nói mấy chuyện đó ra.
Thủ đoạn như này anh ta gặp trong bệnh viện nhiều rồi, thật giả khó phân biệt, tốt nhất bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000715/chuong-245.html