Một gã đàn ông xấu xa bước tới định cướp túi của Vương Như Nguyệt.
Trong lúc vùng vẫy, cô bị người ta đẩy ngã.
Ngay khi sắp ngã ngồi xuống đất thì bỗng nhiên có người kéo dậy.
Vương Như Nguyệt sửng sốt, đợi khi cô quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện người đỡ cô là Triệu Dương.
Sao em lại tới đây?
Vương Như Nguyệt theo bản năng định hỏi anh, nhưng lại kìm nén vội.
Cô không hiểu nổi rõ ràng anh chàng này kém cô năm sáu tuổi, tại sao có thể cho người ta cảm giác an toàn đến lạ.
Nhất là khi tựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của anh, trong lòng cô dâng lên nỗi an tâm chưa từng có.
Cô chưa kịp hỏi thì Triệu Dương đã lên tiếng: “Nhiều người bắt nạt một người phụ nữ, các người không biết nhục à?”
“Mẹ kiếp, chạy tới đây lo chuyện bao đồng à!”
Một gã đàn ông không vui, vươn tay đẩy vào ngực Triệu Dương.
Triệu Dương tóm lấy cổ tay hắn kéo về sau rồi giữ chặt ngón tay cái của hắn trong lòng bàn tay.
Gã đàn ông chửi: “Mẹ kiếp mày bỏ tao ra!”
Triệu Dương dùng một tay ấn xuống, ngón tay cái đó bị bẻ cong ra sau với góc độ kỳ lạ.
Gã đàn ông đau đến toát mồ hôi hột, chẳng thèm ra oai gì nữa.
Hắn ngồi xổm xuống đất: “Ôi ôi… đừng đừng mà… đại ca, đừng… đau… đau!”
Triệu Dương buông hắn ra, nhìn chằm chằm vào đám người nhà thích ăn đòn: “Ăn nói cho đàng hoàng, thích đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000713/chuong-244.html