Khương Anh đặt ly rượu xuống: “Nói về vợ cậu đi?”
“Nói cô ấy làm gì?”
“Tò mò, nghe nói cô ấy xinh lắm hả?”
Triệu Dương thấy lạ: “Sao chị biết mấy chuyện này?”
“Tôn mập nói đó…”
Cô ta chọn lọc vài chuyện không khó nghe lắm rồi thì thầm.
Triệu Dương gắng gượng nghe hết: “Không nói cô ấy nữa, chị còn chuyện gì nữa không, nếu không thì tôi về đây”.
“Này, cậu không thể kiên nhẫn với phụ nữ chút sao? Tuy tôi không xinh đẹp cho lắm, nhưng cũng đâu có xấu, cậu vội vã muốn đi thế à?”
Triệu Dương đứng dậy: “Không nói thì thôi!”
“Cậu đứng lại cho tôi!”
Triệu Dương xem giờ: “Tôi không thể ra ngoài quá lâu, nếu nay chị không muốn nói, vậy chúng ta hẹn hôm khác”.
“Tính cậu giống anh ta thật đó!”
Triệu Dương lại ngồi xuống: “Ai? Tôn Vệ Đông á?”
Khương Anh cầm ly rượu, uống cạn một hơi.
Triệu Dương lại hỏi: “Nói đi, chị nghĩ như nào?”
Cô ta cầm chặt ly rượu, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch: “Tôi muốn hắn trắng tay!”
“Lý do chính là vì cái tát ngày hôm nay sao?”
Khương Anh đứng dậy: “Cậu đi theo tôi!”
Thanh toán xong, cô ta đi thẳng tới bên kia đường.
Triệu Dương chẳng hiểu gì, đi theo được vài bước mới thấy bất thường, còn Khương Anh thì đã đứng ở cửa khách sạn Express.
Khách sạn không rộng, nhưng tấm biển với dòng chữ “Đặt phòng theo giờ” ở trên cửa trông rất chướng mắt.
Triệu Dương không dám bước tới, chỉ đứng xa nhắc nhở một câu: “Điều cần nói tôi đã nói với chị rồi”.
“Tôi không có hèn hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000698/chuong-236.html