Đồ của Triệu Dương khá ít, một cái chăn, vài bộ quần áo để thay nên có thể xách lên và đi bất cứ lúc nào.
Ngược lại là Tô Linh, cô lục tung đồ trên tầng, đi qua đi lại suốt, liên tục vang lên những tiếng “leng keng”.
Đúng lúc này trên tầng vang lên tiếng hét của Tô Linh: “Triệu Dương, anh lên đây chút!”
Triệu Dương hoảng hốt, sau đó giẫm lên thảm lông cừu đi lên tầng ba.
Nói ra thì có hơi buồn cười, anh ở đây sắp được nửa tháng, nhưng số lần lên tầng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hiện giờ khó khăn lắm mới ngang nhiên đi lên một lần thì lại gặp phải tình huống trước mắt.
Căn phòng vẫn ấm áp như vậy, hương thơm thoang thoảng xộc vào miệng mũi, tủ quần áo vốn ngăn nắp sạch sẽ đã bị cô bới tung lên.
Tô Linh đang sắp xếp quần áo, nghe thấy tiếng động sau lưng vẫn không quay đầu và nói: “Lấy giúp tôi chiếc vali ở trên đó xuống!”
Triệu Dương kiễng chân, kéo hai chiếc vali từ bên trên xuống.
Thấy Tô Linh bận bịu, anh bỗng cảm thấy áy náy, nếu không phải tại anh thì cô đâu bị dì Mai đuổi ra ngoài?
Đường đường là cô chủ nhà họ Tô, sao lại ra nông nỗi này!
Triệu Dương bỗng tự trách bản thân, nếu cô không đi theo anh, đừng nói là làm thiếu phu nhân nhà họ Ngụy, dù cô có quay lại với Từ Hoa Dương thì tình cảnh của Tô Linh cũng sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.
Thấy phía sau im lặng, Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000697/chuong-235.html