Cảm nhận được cơn đau ở cổ, tổng giám đốc Mã bỗng sợ hãi, vội vàng xua tay nói: “Đừng mà người anh em, là tôi sai, anh rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, kém hiểu biết như tôi!”
Lúc này Mạnh Kiều cũng đuổi tới, thấy Triệu Dương đang giẫm lên một người, cô ta hơi bất lực lắc đầu, tên này đúng là khiến người ta lo lắng!
Triệu Dương không định tha cho hắn: “Chỉ xin lỗi là xong sao?”
Tổng giám đốc Mã trán đầy mồ hôi, gật đầu như gà mổ thóc nói: “Đền, tôi sẽ đền tiền! Tôi trả tiền thuốc thang! Người anh em, anh tha cho tôi đi, rồi tôi đi lấy tiền!”
Triệu Dương cũng không sợ hắn chạy mất.
Tổng giám đốc Mãcầm ví da tới, run rẩy lấy ra một xấp tiền, khoảng chừng ba bốn nghìn tệ: “Người anh em, trên người tôi chỉ có từng này, nếu không đủ tôi sẽ đi rút thêm cho anh?”
Hiện giờ hắn thật sự rất hối hận, sớm biết Triệu Dương khó đối phó như thế thì vừa rồi hắn đã trốn đi thật xa, giờ thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Tuy hối hận nhưng nỗi oán hận Triệu Dương cũng khó mà xua tan, hắn còn hận thêm cả Tô Linh.
Đang thầm nghĩ xem ngày mai nên báo cáo như nào thì chiếc ví da trong tay lại bị người ta cướp mất.
Tổng giám đốc Mã không dám giật lại, đành cầu xin nói: “Người anh em, thật đó, tôi hết tiền rồi, hay là anh cầm luôn chiếc đồng hồ này đi?”
Triệu Dương không cầm lấy, mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000324/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.