Một giây trước người đàn ông ở trước mặt kia còn đang trêu chọc, giây tiếp theo đã nhếch mép lên, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lùng khát máu.
Triệu Dương cảm thấy điều gì đó không ổn, nhưng lúc này men rượu đã dâng lên, lại cộng thêm những lời nói của đối phương thực sự khó nghe, sao anh có thể quan tâm nhiều như vậy được.
Nhìn thấy nắm đấm vừa tung ra, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua trước mắt!
Hơi thở lạnh lùng khiến Triệu Dương lập tức tỉnh táo, gần như theo bản năng ngả người về phía sau, lưỡi dao chạm vào chóp mũi, cánh tay vừa nóng vừa đau, bụng dưới cũng bị đá một cước.
Từ lúc ra tay đến lúc kết thúc chỉ xảy ra trong nháy mắt, chờ đến khi Mạnh Kiều phản ứng lại, cánh tay của Triệu Dương đã chảy rất nhiều máu.
"A! Triệu Dương, anh sao rồi, không sao chứ?", Mạnh Kiều căng thẳng quên cả hô hấp.
Cô không thể hiểu được, cãi nhau làm loạn thì thôi đi, tại sao vừa nói chuyện không hợp liền động đến dao chứ?
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi", Triệu Dương lắc đầu, ánh mắt nhìn vào thứ trong tay tên kia.
Đó là một cây mã tấu sắc bén, dài khoảng một mét, nếu không phải anh phản ứng nhanh, thì vừa nãy sẽ không chỉ đơn giản là vết thương ngoài da.
Phiền phức bình thường đương nhiên sẽ không động đến dao, hơn nữa nhìn đối phương chắc chắn có chuẩn bị mới tới.
Triệu Dương gần như có thể khẳng định mục tiêu của tên này chính là anh.
Nhưng người đứng sau là ai?
Ngụy Đông Minh?
Cái tên này ngay lập tức xuất hiện trong đầu anh, mấy ngày nay anh đã đắc tội với không ít người, nhưng bất kể là Tôn mập hay Thôi Kiếm đều không có gan thuê sát thủ.
Mối thù bị gãy chân không đơn giản như thế, bỏ tiền mua mạng cũng phù hợp với tính cách của đối phương.
Nhưng không biết tại sao, Triệu Dương lại có một cảm giác mờ mịt, e rằng chuyện hôm nay không liên quan gì đến Ngụy Đông Minh mà là một người khác!
Lý do Triệu Dương phán đoán như vậy rất đơn giản, nếu Ngụy Đông Minh tìm người ra tay, với ân oán giữa hai người có thể ra tay thẳng luôn chứ không cần phải lãng phí nhiều lời như vậy?
Tên này đang giấu giếm chuyện gì đó vì thế mới mượn cơ hội quấy rối Mạnh Kiều để ra tay với anh, rõ ràng là đang muốn xác nhận thân phận của anh.
Rốt cuộc là ai?
Triệu Dương vừa suy nghĩ vừa để ý xung quanh.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes màu đen bên kia đường lọt vào tầm mắt, anh luôn có cảm giác như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng men rượu dâng lên khiến anh không thể nhớ ra.
"Mẹ kiếp, dám cướp phụ nữ với tao, mày chán sống rồi sao?"
Giọng nói vang dội, lại một tia sáng lạnh lùng lóe lên.
Trong quán có rất nhiều khách, ngay từ khi tên kia vừa lôi dao ra những vị khách đã la hét rồi tản ra, nhưng vẫn chưa bỏ đi hẳn mà đứng từ xa quan sát.
Nhìn thấy xung đột lại một lần nữa nổ ra, đám đông hét lên một tiếng kinh ngạc.
Triệu Dương không dám phân tâm nữa, anh đá một chân lên.
Nhát dao vừa rồi là do anh hoàn toàn không có phòng bị từ trước, trước mắt đã đoán được mục đích của tên này, làm sao anh có thể để cho bọn chúng có cơ hội áp sát mình lần nữa.
Khi lùi ra sau, Triệu Dương thuận tay nhặt chiếc ghế xếp vừa ngồi lên, lấy nó làm vũ khí tung mạnh ra.
Cú đánh này dùng lực mạnh mẽ, có mấy tên không kịp phòng bị liền bị đánh văng ra, ngã xuống bên giá thịt nướng cách đó không xa.
Than hồng đỏ rực rơi xuống mặt đất bắn ra tia lửa, phản sáng gương mặt của Triệu Dương.
Mạnh Kiều cắn chặt môi, không chớp mắt, bởi vì hoàn cảnh gia đình khiến từ nhỏ cô đã không có cảm giác an toàn, cô có một thiện cảm khó cưỡng đối với những người đàn ông trưởng thành.
Nhiều năm như vậy cô vẫn luôn độc thân, một là bởi vì cô không thích những thanh niên trẻ tuổi mặt búng ra sữa, hai là cũng không thích những người quá từng trải.
Lúc này Triệu Dương khiến cho cô có một cảm giác không rõ ràng, hoàn toàn trùng khớp với bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của cô.
"Cẩn thận", Mạnh Kiều không quên nhắc nhở tên ngốc này.
Triệu Dương đột nhiên xoay người, khéo chiếc ghế xếp lại đánh ngất một tên đang muốn đánh lén ngay tại chỗ.
Vài tên còn lại thấy sự việc không ổn liền hét lên: "Cùng lên đi!"
Trán Triệu Dương đổ mồ hôi, đương nhiên không phải vì sợ hãi mà là vì men rượu của nửa thùng bia tiếp tục bộc phát, mặc dù tinh thần của anh vô cùng hưng phấn nhưng cơ thể lại không thể tiêu hóa được.
Nếu chỉ bảo vệ bản thân thì anh vẫn dư sức, nhưng muốn bảo vệ được Mạnh Kiều ở phía sau thì khó tránh được việc phải mất sức.
Triệu Dương nhìn thấy bản thân sắp bị đối phương bao vây, không suy nghĩ nhiều nữa, anh lùi về phía sau, cầm lưng ghế đập về phía đối diện, đánh địch phải đánh kẻ đứng đầu trước!
Tên dẫn đầu nhìn thấy sự hung tợn trong mắt của Triệu Dương cũng cầm dao lên chém xuống.
Xoẹt
Tia lửa bắn tung tóe, lực phản kích quá lớn khiến cho con dao trong tay hắn ta bay đi.
Triệu Dương nhanh chóng sải bước tới, dễ như trở bàn tay chế ngự được tên đầu sỏ, anh hét lên: "Bảo bọn chúng không được động đậy!"
Trong quá trình này, sau lưng không tránh khỏi bị thương nhưng cũng xem như đã hóa giải được mối nguy hiểm.
"Đừng nhúc nhích!", tên đầu sỏ ngoài miệng phối hợp, nhưng ánh mắt lại ra hiệu về phía Mạnh Kiều.
Một tên hiểu ý, cầm con dao găm lao tới.
Triệu Dương đột ngột đá chân vào một mảnh than hồng khiến nó bay trúng vào đầu của tên kia.
Tia lửa bắn ra xung quanh, một tiếng hét thảm thiết vang lên, mùi khét lẹt tỏa ra trong không khí.
Triệu Dương nhấc cổ áo của tên đầu sỏ lên, đấm liên tiếp ba cái.
Tên đầu sỏ này vốn muốn cứng rắn một lúc, nhưng tiếc là không chịu nổi sức mạnh kinh khủng cú đấm của Triệu Dương, đành đau khổ nói: "Đại ca, đừng đánh... đừng, tôi sai rồi!"
Triệu Dương thấy đã đến lúc, gắt gao hỏi: "Nói, ai sai mày tới đây?"
Tên đầu sỏ thân mình còn không giữ được, sao có thể nghĩ được quá nhiều, liền bối rối trả lời: "Là... ông... ông chủ Mã".
Người thông minh như Triệu Dương cuối cùng cũng đã hiểu tại sao chiếc Mercedes-Benz đó lại quen thuộc như vậy, đó không phải là chiếc xe vừa đưa Tô Linh về nhà sao?
Nghĩ đến đây anh cũng không làm khó bọn chúng nữa, anh thả tay ra nói: "Cút!"
Một đám người đỡ lấy nhau bỏ chạy.
Người xung quanh thấy kịch hay đã kết thúc cũng lần lượt vỗ tay tán thưởng.
Mạnh Kiều cũng vì thế mà cảm thấy vinh dự, nhìn Triệu Dương với ánh mắt rực rỡ kỳ lạ.
Triệu Dương đánh nhau khiến khách khứa chạy gần hết, ông chủ quán thịt nướng cảm thấy rất đau lòng, chưa chờ ông ta kịp phàn nàn, Triệu Dương đã sải bước hòa vào trong đám đông bên đường.
Tổng giám đốc Mã trốn trong xe, bởi vì xung quanh quá nhiều người nên không xem được toàn bộ, chờ đến khi phát hiện ra cũng đã muộn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kính cường lực bên phía lái xe bất ngờ vỡ tan, hắn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Gió lạnh luồn vào cổ dọa hắn rùng mình.
Triệu Dương đạp hắn xuống dưới chân, lấy que xiên thịt nướng trên tay áp vào cằm của hắn ta: "Tổng giám đốc Mã, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Mặt của tổng giám đốc Mã vẫn chưa hết sưng, cố nặn ra nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: "Đúng... đúng vậy... thật trùng hợp, người anh em... anh đang làm gì vậy? Có phải có hiểu nhầm gì không?"
"Hiểu nhầm?", Triệu Dương cười khinh bỉ.
Triệu Dương đẩy đầu nhọn của que xiên thịt trong tay chọc vào khiến hắn chảy máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]