Chương trước
Chương sau
Lời này của Tần Úc vừa nói ra. Cố Thành An không nói nên lời, hắn không muốn Tần Úc đau lòng. Hắn trầm mặc một lúc, sờ sờ lên mặt của Tần Úc.

Cố Thành An nhìn thật sâu vào mắt của Tần Úc "Thầy Tần, anh thật sự biết mình sai rồi, anh thề với em, tuyệt sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Tần Úc trong lòng đang cảm thấy thương tâm khổ sở, nghe lời này làm tâm của y mềm nhũn ra.

Y trừng mắt nhìn Cố Thành An, bỏ tay hắn ra bước vào phòng.

Cố Thành An không dám lên tiếng, chỉ cẩn thận đi theo phía sau.

Hắn nhìn quanh phòng, thấy rất nhiều đồ vật đã được thêm vào trong, kế bên phòng ngủ của họ, và thậm chí phòng ban đầu dành cho khách đã được thay đổi thành phòng dành cho em bé.

Chiếc nôi nhỏ nhắn, xinh xắn được đặt cạnh cửa sổ, trang trí thêm nhiều phụ kiện xinh xắn, giấy dán tường sử dụng gam màu vàng ấm áp, tươi sáng để dù là bé trai hay bé gái cũng không quá bất nhất.

Tất cả đồ đạc trong phòng đều được mua với kiểu dáng góc tù. Dù vậy, những nới có góc nhọn đều được phủ một lớp bọt biển dày.

Tần Úc nhận thấy Cố Thành An đang xem phòng của trẻ con nên dừng lại đứng bên cạnh.

Tần Úc ôm cánh tay, dựa vào khung cửa, nghiêng đầu nói với Cố Thành An: "Căn phòng này lẽ ra chúng ta cùng nhau sắp xếp."

Những lời này thật sự như sát muối vào lòng CỐ Thành An, nhưng Tần Úc không cảm thấy đau lòng, phải giáp huấn hắn một chút.

Sắc mặt của Cố Thành An có chút nhục nhã, hắn thập phần áy náy nói: “Vất vả cho em rồi… Em vừa phải chạy khắp nơi để chạy chữ cho cha con anh, lại còn phải chiếu cố cục cưng của mình… Hiện tại ốm nghén vẫn còn nghiêm trọng không? "

Tần Vũ không biết xấu hổ nói, bởi vì trong lòng y cảm thấy kỳ diệu.

Khi không có Cố Thành An, y gần như ăn vào thứ gì và nôn ra thứ đó. Bây giờ y sắp sinh, đã tốt hơn trước nhiều, nhưng thể chất của y vẫn không tốt.

Nhưng sau khi Cố Thàh An trở về nhà vào buổi chiều, cho tới bây giờ Tần Úc cũng không cảm thấy cảm giác nôn khan.

Không chỉ như vậy, Tần Úc hiển nhiên cảm thấy đứa nhỏ trong bụng mình cũng thành thật hơn rất nhiều.

Nó dường như biết rằng cha mình đã về, và không dám quậy nữa.

Nhưng Tần Úc nghĩ thầm sẽ không nói cho hắn biết, nếu vậy sẽ làm cho Cố Thành An đắc ý làm sao?

Vì vậy Tần Úc thản nhiên gật đầu, "Vẫn là như vậy..."

Cố Thành An biết mình trong thời gian đầu mang thai vất vả như thế nào, vội vàng nắm tay Tần Úc, "Vậy bây giờ anh làm cho em ăn chút gì nha? Em đói bụng không?"

Tần Úc còn nhớ tài nấu nướng của hắn, nên không từ chối.

"Muốn làm gì thì làm, nếu thích thì cứ nấu, ai ngăn cản được anh?"

Cố Thành An nhẹ nhàng nở nụ cười, gật đầu rồi đi vào bếp.

Tần Úc theo thói quen đứng ở cửa theo dõi hắn, bởi vì lúc trước hai người ở chung, chính là Cố Thành An nấu ăn, y sẽ đứng một bên nói chuyện phiếm cùng Cố Thành An.

Nhưng vừa mới chuẩn bị tư thế, liền phát hiện điều này không quá thích hợp.

"Không phải hiện tại mình cùng với hắn đang chiến tranh lạnh sao?"

Tần Úc thầm mắng mình tám trăm lần không có trí nhớ lâu, liền xoay người rời khỏi phòng bếp, không chút lưu tình ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Khi Cố Thành An nhìn thấy hành vi của Tần Úc, không khỏi nở nụ cười.

Nghĩ thầm rằng nếu Tần Úc chỉ muốn trừng phạt bản thân mình chút xíu vậy thôi, vậy thì sẽ không gì đáng lo lắng nữa.

Chỉ cần không nghĩ muốn rời xa mình, thì luôn có cách dỗ dành lão bà trở về.

Với suy nghĩ này, Cố Thành An bắt đầu yên tâm nấu ăn.

Mặc dù Tần Úc đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách giáo dục trẻ em, nhưng lỗ tai lại dựng đứng nghe động tác của Cố Thành An.

Sau một tiếng, Cố Thành An tắt bếp, mở cửa phòng bếp, hướng phòng khách nói: "Thầy Tần ơi, ăn tối, mau tới a..."

Tần Úc khi gửi thấy mùi thơm lập tức nhấc mông nghĩ muốn lao vào phòng bếp, nhưng y nghĩ thật sự rất mất thể diện.

Vì vậy, y liền lôi kéo da mặt, không tức giận đáp : "Tôi biết rồi, anh hét to làm gì thế? Đây là nhà của anh sao?"

Cố Thành An không dám cãi lại, cởi tạp dề, đi đến bên cạnh Tần Úc, ôm eo y, dìu y tới bàn ăn.

"Chậm một chút. . ."

Cố Thành An dốc lòng chăm sóc tỉ mỉ Tần Úc nhằm ngăn cản sự công kích của y. Đặc biệt là sau khoảng thời gian mang thai vất vả đó, bây giờ y có thể cảm nhận được sự ấm áp của Cố Thành An, khiến y vừa nhớ vừa thương.

Ngay cả những lời đay nghiến khó nghe bên miệng, y đều nghẹ trở về.

Nguyên liệu ở nhà có rất nhiều, Cố Kiêu mua cho Tần Úc không thiếu, nhưng cũng không có bao nhiêu hợp với khẩu vị của Tần Úc.

"Anh không có làm nhiều, sợ em ăn không hết. Anh xem trong tủ lạnh không có nhiều thứ em thích. Ngày mai anh sẽ mua thêm cho em."

Tần Úc không nói nhiều, chỉ gật đầu.

Sau đó y nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn mà nước mắt thiếu chút nữa trào ra.

Y cho rằng chính mình lòng tràn đầy tức giận đối với Cố Thành An. Y tức giận CỐ Thành An vào thời điểm nguy hiểm để y đi. Y sinh khí vì Cố Thành An không tín nhiệm mình, lại càng tức khi Cố Thành An không tin vào năng lực của y.

Kết quả chỉ vì một bàn ăn đơn giản, mà có thể khiến y cảm động.

Bởi vì đây là hương vị của Cố Thành An, đối với y, nó là hương vị của gia đình.

Tần Úc chậm rãi ngồi xuống ghế, dựa vào đệm sau lưng, cầm đũa gắp thức ăn.

Quả nhiên, chính là hương vị này.

Chỉ cần cắn một miếng, Tần Úc liền biết đây là tay nghề của Cố Thành An.

Trong thời gian mang thai, Úc Ninh có đến chăm sóc y, nhưng bản thân Úc Ninh cần phải thích nghi và hòa nhập với xã hội này, chứ đừng nói đến việc phải chăm sóc người khác.

Sau đó, một bảo mẫu được mời đến, chăm sóc vô cùng toàn diện, nhưng Tần Úc vẫn luôn cảm thấy mình bị ủy khuất.

Khi Cố Kiêu trở về, vốn định chăm sóc cho Tần Úc thật tốt.

Tuy nhiên, suốt cuộc đời, ông là một người lính, làm sao biết cách chăm sóc người khác. Chỉ cần ông không gây thêm phiền toái là tốt rồi.

Sau bữa ăn này, không những không nôn, Tần Úc còn ăn nhiều thêm chén cơm, lại thêm chén canh.

Cố Thành An không ăn nhiều, vẫn luôn chăm sóc y.

Gió đã cuốn bão đi mây tan, làm cho Cố Thành An nghiêm túc nghi ngờ liệu lão bà của có ăn no hay không.

Khi Cố Thành An nhìn Tần Úc còn muốn lấy thêm chút canh và cơm, trực tiếp nắm tay y.

"Em đã ăn no chưa? Nếu không anh lại đi nấu thêm cái gì đó? Anh sợ em lại bỏ ăn..."

Tần Úc hơi ợ, bĩu môi, giọng điệu có vẻ rất ủy khuất.

"Tôi no rồi, không cần làm nữa."

Cố Thành An thay y lau miệng, sau đó xoa xoa gò má gầy gò của y, "Anh muốn đem em nuôi cho béo lên, anh thấy em nhìn gầy quá đi..."

Nói xong, thừa dịp Tần Úc không có đề phòng mà lén lút hôn y một chút.

Tần Úc bị nụ hôn làm cho sửng sốt, thật lâu sau mới có phản ứng lại.

"Cho anh hôn sao, không cho anh hôn."

Cố Thành An kêu lên một tiếng "A", một bộ ra dáng bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy thì thầy Tần, có muốn anh hôn không?"

Nói xong, hắn lại liền cúi xuống hôn y.

Tần Úc lấy tay che miệng, đẩy ra, cự tuyệt nói: "Không cho!"

Cố Thành An không ép buộc y, nhưng là thập phần tiếc nuối liếm lòng bàn tay y.

Cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay khiến mặt Tần Úc đỏ bừng.

Sau một thời gian dài không gần gũi với Cố Thành An, y vẫn có chút không thoải mái.

Y đưa tay ra sau, "Tôi đã nói không cho!"

Cố Thành An liếm môi, giọng điệu thập phần vô lại, "Anh cũng không hôn em mà. Vừa rồi đâu có tính là hôn đâu? Khẳng định là không thể tính rồi ... Nếu không anh làm lại cho em xem?"

Tần Úc biết chắc mình sẽ không thể chơi xấu như hắn, bật người đứng dậy rời phòng khách, trốn vào phòng ngủ.

Ban đêm, Cố Thành An thấy Tần Úc không có đi ra đuổi hắn ra ngoài, cho nên không khách khí ngủ trên sô pha trong phòng khách.

Nửa đêm, Cố Thành An nghe thấy tiếng động trong phòng của Tần Úc, sợ sẽ xảy ra chuyện gì nên lập tức tỉnh dậy.

Chỉ nhìn thấy Tần Úc đắp chăn, đi tới trước mặt Cố Thành An, hướng về phía hắn đưa tay ra.

"Muốn ôm ôm.."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.